Thiên Tai Càn Quét

Chương 135: Vô Đề

Chương 135: Vô Đề

"Hai người đi trước đi, hôm nay chúng tôi định dẫn mấy đứa nhỏ cùng đi nên phải đi từ từ." Vương Gia Nhạc nói.

“Được.” Thiệu Thịnh An gật đầu.

Mỗi nhà chia người ra hành động, hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh trượt giày băng rất nhanh. Lúc đi tới chỗ thuyền vật tư thấy rất nhiều nguyên vật liệu kiến trúc, nguyên vật liệu chất đống như núi. Kiều Thanh Thanh nhìn một cái đã biết là giống với kiếp trước, ở chỗ này sắp xây chỗ tị nạn rồi. Nơi tị nạn này sau này sẽ đón nhận rất nhiều người già và trẻ nhỏ, cho đến khi đột nhiên ấm lên, băng nhanh chóng tan thành nước thì tất cả lại trở về trong dòng nước lũ.

Mọi người nhìn về phía nguyên vật liệu rồi bàn luận sôi nổi, Thiệu Thịnh An tìm những quân nhân hỏi thăm, quân nhân chỉ tay: “Ở kia có thông báo, mọi người tự xem đi.”

Thiệu Thịnh An bảo Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi chờ anh, tự anh chen vào đám người đi xem thông báo. Kiều Thanh Thanh liền dẫn Thiệu Thịnh Phi đi xếp hàng trước, đợi Thiệu Thịnh An xem thông báo xong thì trở lại tìm bọn họ. Quả nhiên, Thiệu Thịnh An xuyên qua đám người một lần nữa, nhìn xung quanh một chút, nhanh chóng xác định vị trí của hai người họ rồi nhanh chân chạy tới.

"Thông báo nói như thế nào?"

“Là muốn xây dựng trại tị nạn để chống rét, muốn kêu gọi công nhân, một ngày công ăn hai bữa, trả lương theo ngày công, tiền công là một cân gạo và hai chai nước.” Thiệu Thịnh An nói đãi ngộ rất tốt, rất nhiều người sau khi xem thông báo xong đều nói muốn đăng ký.

"Hay nhà chúng ta cũng đăng ký đi?" Thiệu Thịnh An hỏi ý kiến của Kiều Thanh Thanh

Kiều Thanh Thanh cười: " Được thôi."

Dù sao thì nhà họ cũng phải tỏ ra giống như tích cực kiếm vật tư theo số đông người vậy, đến nỗi sau khi đăng ký thì phải chọn lọc, có được chọn hay không thì lại là một chuyện khác.

Vật tư hôm nay rất phong phú, anh Quân nói lần này phát vật tư là dùng cho năm ngày, vì vậy lần tiếp theo lĩnh vật tư là năm ngày sau.

“Đường đi bị băng phong tỏa rồi, vì vậy số lượng vật tư sẽ tương đối thiếu thốn, tình hình bây giờ thì tốt hơn rồi, và sau này sẽ càng tốt hơn.” Quân nhân còn nói những lời khích lệ, bầu không khí trong đội ngũ rất tốt. Kiều Thanh Thanh cười cám ơn, thành tâm nói vất vả rồi, tinh thần của Thiệu Thịnh Phi rất lớn, tự mình khiêng ba bao vật tư, trông có vẻ còn khá ung dung.

“Em gái, em cũng đưa cho anh luôn đi.” Hắn nói.

“Anh cả, em cầm được mà.”

Thiệu Thịnh An nhận lấy đồ trong tay Kiều Thanh Thanh: “Để anh.”

Anh cười híp mắt nói: “Cô Kiều, việc nặng nhọc để chúng tôi làm, cô đi đăng ký đi.”

Kiều Thanh Thanh bật cười: "Được rồi."

Cô đăng ký cho cô, Thiệu Thịnh An và cả ba Thiệu nữa, tổng là ba người, trước tiên bàn bạc kỹ phương án.

"Năm ngày sau sang đây xem danh sách thông báo."

"Được."

Hai anh em Thiệu Thịnh An đứng chờ cô cách đó không xa, Kiều Thanh Thanh đi tới, bỗng nhiên mấy tiếng kêu khóc từ đằng xa truyền tới. Cô đứng yên nhìn theo tiếng khóc, có mấy người lôi lôi kéo kéo đến gần phía thuyền vật tư.

"Tôi phải báo đồng chí cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát!" Một phụ nữ trung niên lớn tiếng kêu khóc, cô ấy giãy giụa chạy về phía trước, ngã nhào xuống đất thì lại bò dậy, than khóc kể lể, giọng nói thảm thiết: “Em trai tôi chết đói, mẹ tôi cũng chết đói rồi. Hu hu hu, mẹ tôi chết rồi, em trai giấu tội vẫn đi nhận vật tư như bình thường. Mẹ tôi bị đông cứng ở trong tủ quần áo, hu hu hu.”

Người xung quanh bị sự việc này thu hút, rất nhiều người dừng chân lại đứng xem.

Những người quân nhân đã có biện pháp hành động, có hai quân nhân chay tới, một người đỡ người phụ nữ dưới đất đứng dậy, người còn lại thì quát đám người đang đuổi người phụ nữ này đi.

“Tất cả đứng yên đừng động đậy.” Nhìn thấy trong đám người có người cầm dao, anh Quân liền rút súng: “Không được động đậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận