Thiên Tai Càn Quét

Chương 432: Vô Đề

Chương 432: Vô Đề

Kiếp trước thỉnh thoảng cô cũng nhìn thấy những đội ngũ như thế này, nhưng cũng chỉ là từ xa liếc mắt một cái, không nghĩ tới đời này cô lại trở thành một thành viên trong đội áp tải.

Sau khi đơn vị tiếp nhận đón người đi, nhóm của Kiều Thanh Thanh phải quay lại. Lúc trở về vừa đến giờ, đèn đường ở khắp nơi đều sáng lên, Liễu Chiêu Vân cảm khái: “Đèn đường sáng lên nghĩa là đã đến ban đêm, những chiếc đèn đường này giống mặt trời nhân tạo nhỉ.”

Kiều Thanh Thanh gật đầu.

Liễu Chiêu Vân nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Những người đó cứ thế bị kết tội, cô nói xem trong thời kỳ này liệu có thể xảy ra án oan sai hay không.” Cô ấy lại cảm thấy mình đã nói sai cái gì, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên chúng ta tự tay bắt người chắc chắn sẽ không bắt oan ai, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy bọn họ làm chuyện xấu, nhưng nhiều người như vậy, có lẽ sẽ có đôi ba người....”

Cô ấy chưa nói xong, vẻ mặt lại tỏ ra hối hận.

Kiều Thanh Thanh lại hiểu ý của cô ấy, cũng nhẹ giọng nói: “Không phải chúng ta đã đưa người đến viện thẩm tra rồi đấy sao, chúng ta đã làm hết sức mình, kế tiếp phải xem viện thẩm tra làm thế nào thôi.”

“Tôi hiểu mà, thật ra tôi chỉ cảm thấy thời cuộc hiện nay quá khó khăn, mọi thứ đều quá hỗn loạn, thỉnh thoảng tôi lại thấy sa sút tinh thần, luôn cảm thấy làm gì cũng không có hứng thú, chắc có lẽ là do không có mặt trời, khắp nơi đều quá tối tăm.”

“Vậy thì nhìn đèn đường đi, đèn đường thật ra cũng rất sáng rồi.” Kiều Thanh Thanh nhìn về phía đèn đường, thấy có côn trùng bay xoay tròn quanh đèn đường, có người từ tòa nhà ven đường đi ra, nhìn xung quanh một cách cảnh giác, sau đó đi tới dưới đèn đường, ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt hiện lên sự khao khát.

Liễu Chiêu Vân nhìn qua: "Rất sáng, chỉ đáng tiếc nguồn cung cấp điện của căn cứ vẫn chưa đủ, đèn đường chỉ có thể bật mấy tiếng đồng hồ vào ban đêm, nếu như bên ngoài căn cứ cũng có thể bật đèn cả ngày thì tốt quá, khắp nơi đều sáng đèn, tỷ lệ tội phạm cũng sẽ giảm theo."

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, người đội trưởng mỉm cười nói: "Đó là chắc chắn rồi, cứ từ từ đi, chúng ta phải tin tưởng vào lãnh đạo căn cứ, có khi ngày mai lúc chúng ta thức dậy đã thấy toàn bộ căn cứ đều sáng lên rồi cũng nên."

"Mỗi ngày trước khi đi ngủ tôi đều ước nguyện như vậy, các cô có thể học theo tôi, tôi nghĩ chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực cùng cầu nguyện thì ông trời sẽ nghe thấy nỗi lòng của chúng ta thôi." Một đồng đội khác nói.

Nụ cười trên mặt đội trưởng vụt tắt, anh ấy có chút mẫn cảm, cảm thấy đây không phải là một đề tài hay: "Khụ khụ, Đại Thần này, mấy cái này cậu đừng nên nói ra làm gì, đừng để người khác nghe thấy lại hiểu lầm rồi tố cáo cậu tin vào tà giáo, đến lúc đó là gay to đấy."

Sắc mặt Đại Thần tái mét: "Tôi, tôi bị oan, cái này không phải."

"Tôi biết tôi biết, tôi chỉ là nhắc nhở thế thôi." Đội trưởng trấn an anh ta, rồi lại giải thích với những người khác: "Đây là chuyện của mấy ngày trước rồi, tôi có một nguồn tin, nói rằng có một người ở viện thẩm tra thờ thần trong nhà, sau khi bị tố cáo đã bị sa thải, cậu nói xem, đãi ngộ ở viện thẩm tra tốt biết bao nhiêu, trước đây là thẩm phán, là kiểm sát viên, giờ bị sa thải thật đáng tiếc, các cô cậu cũng cẩn thận một chút, chúng ta cứ thành thật mà làm việc, hoàn thành tốt các mục tiêu cấp trên đưa ra là được rồi, đã rõ chưa?"

"Rõ rồi thưa đội trưởng."

Tòa nhà 20 xã khu Bình An, sáu giờ hơn sáng.

Đèn đường vừa tắt, khắp nơi đều chìm vào trong tối tăm, trong không khí cũng ngập tràn hơi thở của sự mệt mỏi và nhọc nhằn, lúc này đa số mọi người vẫn còn đang ngủ, có hai người lén lút mò mẫm mở cửa phòng ra, cẩn thận đi lên lầu.

"Cửa sắt thì làm thế nào đây?"

"Cạy ra, mày tránh ra, để ý động tĩnh đi, để tao cạy cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận