Thiên Tai Càn Quét

Chương 530: Vô Đề

Chương 530: Vô Đề

"Mặc vào đi, chúng tôi còn rất nhiều."

Cuối cùng Tô Tông đã mặc nó vào và nói lời cảm ơn.

"Có thể giữ được những vật dụng này, vận khí mọi người thật là may mắn, rất nhiều người trắng tay không có gì. Chao ôi, lốc xoáy đến quá đột ngột, không kịp chuẩn bị gì."

Kiều Tụng Chi mỉm cười không nói gì, trên đường họ gặp một người sống sót khác, nhưng thuyền kayak là loại bốn chỗ, đã chật năm người rồi, muốn thêm một người nữa cũng khó.

"Sao không để anh chàng này xuống đi, thân thể cường tráng như vậy thì sợ nước cái gì." Người nói chuyện gầy gò, trên trán có một vết thương, máu đã ngừng chảy, nhưng trên mặt lại nhợt nhạt như một bóng ma. Khi gã nói như vậy, Thiệu Thịnh Phi nhìn xung quanh và ngập ngừng chỉ vào mình: “Là tôi?"

"Lại không phải là anh sao? Anh cao lớn như vậy, chiếm quá nhiều chỗ, đi xuống đi." Người đàn ông gầy kia nói, muốn kéo Thiệu Thịnh Phi xuống.

“Đây là thuyền kayak của gia đình tôi, đây là thuyền của nhà anh à ‘’.Kiều Thanh Thanh đưa tay ra, trừng mắt nhìn gã: “Não anh có vấn đề đúng không?”

Tô Tông vừa rồi không thể ngăn cản gã, anh ta lúc này cũng rất khó chịu: "Anh làm gì thế này? Buông tay, buông tay ra, đừng lật thuyền kayak."

"Sao lại đánh người như thế? Tôi chỉ muốn nói tôi bị thương nặng như vậy, anh đi xuống để tôi lên thuyền ngồi, có đồ ăn thì cho tôi ăn một ít, hai ngày nay tôi đói muốn chết, dưới nước không có cái gì cả, ông đây suýt chút nữa đã ăn phải một con chuột chết."

Tô Tông, người đang chuẩn bị xuống thuyền kayak để nhường đường cho gã, đã dừng động tác lại.

Anh ta đúng là trung thực, nhiệt tình và có trách nhiệm, nhưng anh ta không phải là một kẻ ngốc không có tự trọng khi được ra lệnh một cách trịch thượng như vậy.

Anh ta ngồi lại rồi đưa cho tên kia nửa cái bánh quy nén: "Chỉ có thế này thôi."

Người đàn ông kia chửi rủa không ngừng: "Chỉ có một tý thế này thì đủ cho ai ăn cơ chứ." Gã ăn một hơi hết đống bánh quy, lại thúc giục: "Mày không nghe tao nói sao, xuống đi."

Đây là lần đầu tiên Kiều Thanh Thanh gặp một người trơ trẽn như vậy, cô lập tức đưa con dao ra cảnh cáo gã một lần nữa: "Đừng chạm vào thuyền kayak của tôi."

Lưỡi kiếm sắc bén, người đàn ông vội vàng rút tay lại.

"Anh ơi, tiếp tục chèo đi."

“Ồ!” Chiếc thuyền kayak di chuyển về phía trước, người đàn ông bị bỏ lại phía sau, hét lên. Tô Tông vừa rồi còn tức giận, hiện tại trong lòng có chút bất an, thường xuyên quay đầu nhìn lại.

Kiều Thanh Thanh cất dao đi, cũng cầm mái chèo, ba người cùng nhau chèo, thuyền kayak liền đi nhanh hơn. Tô Tông mở miệng, tiếp lấy mái chèo từ trong tay Kiều Thanh Thanh: "Để tôi chèo cho, tôi thấy tay của cô lại bị thương rồi."

“Tôi không sao.” Kiều Thanh Thanh để cho anh ta lấy mái chèo, tự mình lấy một cái khác chèo tiếp.

Tốc độ thuyền kayak nhanh hơn và đến đích sau năm phút. Kiều Thanh Thanh không biết vì sao Tô Tông lại một mình đi xa như vậy để tìm kiếm những người sống sót, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.

Đến vùng cao, Kiều Thanh Thanh thấy nơi này dựng lên một cái lều, bên trong có không ít người sống sót, có khoảng ba bốn mươi người, Thịnh An và những người khác không nằm trong số họ.

Cô không có ý định đi vào, lên kế hoạch tiếp tục đi theo hướng xã khu mới trong khu tị nạn. Tô Tông ôm cô gái xuống, cô gái vẫn luôn mê man đột ngột tỉnh lại, sau khi nhận ra tình hình hiện tại của mình, cô ấy hét lên: “Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi đi tìm anh trai tôi, tôi đi tìm anh trai tôi, để tôi đi đi.”

Cô gái vẫy đạp trong vòng tay của Tô Tông, hai người cùng ngồi trong nước.

Kiều Tụng Chi vội vàng hỏi: “Mấy người không sao chứ.”

Trong mái che có người hô: “Đừng để ý đến cô ta nữa, cô ta đã chạy mấy lần rồi.”

Tô Tông tức giận nói: “Tôi biết tình cảm của cô và anh trai cô rất tốt, nhưng cô cũng phải quan tâm đến mạng sống của cô chứ, cô đi được vài bước đã ngất xỉu, nếu không phải tôi đuổi kịp cô, cô đã chết đuối trong nước rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận