Thiên Tai Càn Quét

Chương 229: Vô Đề

Chương 229: Vô Đề

Nửa giờ sau, có người xách hành lý tới nơi này lánh nạn, đẩy cửa khép hờ ra nhìn thấy bốn thi thể, máu tươi trải đầy đất đã khô ráo, chuột đang gặm cổ thi thể chảy máu.

"A!"

Gần thư viện, Vương Gia Hân giơ cung nỏ lên, lớn tiếng kêu: "Ai ở phía trước mau rời khỏi nhà chúng tôi, chúng tôi không phải là người có thể bắt nạt." Việc bà nội qua đời quá thương tâm nay đã chuyển hóa thành phẫn nộ, Vương Gia Hân bắn ra một mũi tên, bắn trúng bả vai người nọ thò ra.

“Đi mau.”

Động tĩnh phía trước lại yên lặng.

Chú Vương nhỏ giọng nhắc: "Kiếm đường đi rồi đi thôi."

"Chúng ta tiếp tục đi, qua sông chính là thư viện." Vương Gia Hân dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, mở to hai mắt hít sâu: "Đi thôi.”

Quận Đông An của Hi Thành, bây giờ đã xây dựng hình thức ban đầu của căn cứ sống sót.

Huyện Đông An là khu vực hẻo lánh nhất của Hi Thành, kinh tế phát triển khá chậm, dân số ít, nhiều ngôi làng vẫn giữ được diện mạo của thời kỳ hơn hai mươi năm trước. Trong những năm gần đây, theo chính sách hỗ trợ và phát triển của nhà nước, nơi đây bắt đầu điều hành thị trường thành phố hoa Đông An, trước tận thế, ở khắp mọi nơi là cánh đồng hoa.

Nơi đóng quân của quân đội nằm ở trong Diệp Sơn.

Căn cứ của người sống sót bắt đầu phát triển ra bên ngoài từ Diệp Sơn, ban đầu là quân đội cứu viện những người sống sót trở về ở tầng cao của thị trấn, sau đó càng ngày càng nhiều người bị phân tán đến huyện thành đợi đến khi thảm họa băng chấm dứt, những tầng trệt tòa nhà từng bị nước ngập băng phủ lại lộ ra, người sống sót rời khỏi Diệp Sơn trở về nhà, rồi người sống sót bên ngoài lại lần lượt tràn vào, chiếm cứ những phòng ốc vô chủ. Tất cả mọi người cố gắng ở gần Diệp Sơn, có quân đội bảo vệ, ít nhất ban đêm bọn họ có thể ngủ ngon, ban ngày khi di chuyển ra ngoài cũng không cần lo lắng về việc có thể có những bàn tay vươn ra để cướp bóc.

Gia đình Kiều Thanh Thanh đến khu Đông An của Hi Thành lúc rạng sáng, xa xa có thể nhìn thấy hướng Diệp Sơn có ánh đèn.

"Mẹ còn tưởng rằng nhìn nhầm, thì ra thật sự có đèn." Mẹ Thiệu cảm khái.

"Chúng ta trước tiên tìm một chỗ dừng chân đi, chạng vạng lại tìm phòng ở sau." Kiều Thanh Thanh nói.

Tùy ý tìm một căn phòng trống để trải qua một buổi chiều nóng nực, 5h30 chiều Kiều Thanh Thanh dậy đúng giờ, đánh thức cả gia đình dậy ăn cơm tối. Trong lúc ở ngoài đồng, Kiều Thanh Thanh lại lấy ra một chiếc xe ba bánh, chất đầy đồ dùng sinh hoạt, bọc lại bằng vải bạt màu xanh lá cây, đây là tài sản của gia đình họ.

Đường phố không bằng phẳng và nắng nóng, từ cánh đồng vào thành phố chỉ năm km, lốp xe đã bị bỏng, giống như sô cô la tan chảy.

Xe do ba Thiệu lái, ông kiểm tra lốp xe, nói miễn cưỡng vẫn có thể lái, ông lái chậm một chút là được.

Kiều Thanh Thanh nói: "Chúng ta đi về phía Diệp Sơn, tìm kiếm một ngôi làng gần quân đội để ở, như vậy tương đối an toàn.”

Kiếp trước Kiều Thanh Thanh đến quá muộn, nhà cao tầng môi trường tốt ở khu Đông An đã sớm bị phân chia, ngay cả kiến trúc tầng trệt cũng rất được ưa chuộng, ít nhất có thể che gió che mưa, thu dọn cũng có thể ở. Cô chỉ có thể xây dựng lại ngôi nhà của mình trên đống đổ nát sau khi trận hỏa hoạn bùng phát với những người sống sót cùng một nhóm. Lúc này đây đến sớm hơn, căn cứ hẳn là còn chưa xây xong, chắc chắn có thể tìm được chỗ ở tương đối tốt.

"Được, vậy ba sẽ lái xe từ từ, có việc gì thì mọi người cứ gọi tôi."

Gia đình lại lên đường.

"Nơi này có không ít người, lúc chúng ta ở Hoa Thành đều rất ít khi thấy nhiều người đi trên đường như vậy." Mẹ Thiệu vẻ mặt kỳ lạ, nhưng không nghi ngờ gì bà rất vui vẻ khi nhìn thấy hình ảnh này, điều này đại biểu cho nơi này rất an toàn, mọi người mới dám đi ra ngoài đi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận