Thiên Tai Càn Quét

Chương 386: Vô Đề

Chương 386: Vô Đề

Quầng thâm dưới mắt đã hằn sau, đến hôm nay không thể nào biến mất được. Trước kia khi ông đeo kính còn có vẻ hào hoa tuấn tú, lúc này đeo kính mắt híp lại, cả người gầy gò hơn nhiểu, nụ cười ngày xưa trở nên mờ nhạt.

"Không có cách nào, mắt bị cận nặng hơn, không thay mới được, mắc quá không nỡ thay." Bùi Nghiêm cười khổ.

Ông đến nhà Kiều Thanh Thanh thăm hỏi, trước hết là nói chuyện thường ngày, sau là hạ giọng nói một tin tức.

"Có thể sau này còn có tai họa, bây giờ cán bộ cấp cao gây áp lực rất lớn cho chúng tôi. Tốt nhất mọi người nên tích trữ thức ăn, đừng buông lỏng cảnh giác."

Theo tính cách của ông, sẽ không lấy chuyện mình bí mật phỏng đoán nói với người ngoài. Công việc của ông phải giữ bí mật, việc nhắm mắt bịt miệng đã ăn sâu vào tận xương tủy. Song, ông biết mình thay đổi, ông không thể không làm như thế. Ông phải dùng bí mật nghe có vẻ rất nhiều thông tin, nhưng thật ra chẳng có gì cả để biểu đạt tình cảm với hàng xóm. Qua mấy năm nay, ai không biết sự quan trọng khi tích lũy vật liệu lúc mưa axit, rất nhiều người chỉ dựa vào cứu tế mà sống sót, chỉ có thể nói không đói chết cũng không đủ no, cố gắng sống mà thôi.

Trong hai năm qua, ông đã trải nghiệm sâu sắc câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần. Thời gian dài ông không ở nhà, em vợ có công việc và nhiệm vụ của mình, lúc hai người họ bận rộn như thế, trong nhà chỉ có mẹ già và vợ, sức khỏe hai người cũng không tốt. Cũng may sát vách có hàng xóm tốt, ông thật lòng cảm ơn cả nhà Kiều Thanh Thanh. Sát vách đông người có thể chịu khổ, trong nhà không thiếu vật tư, thứ ông có thể lấy ra để biểu đạt lòng dạ của mình chỉ có tin tức này.

Kiều Thanh Thanh cảm ơn ông, sau đó bảo ông yên tâm, hàng xóm với nhau giúp đỡ là việc nên làm. Công việc của ông vô cùng vĩ đại, thân là người sống sót nhờ viện khoa học nông nghiệp, cô sẵn lòng góp chút sức mọn.

"Cấp trên sẽ xây một tòa ký túc xá cho chúng tôi, tôi đã xin với cấp trên cố gắng đón mẹ tôi và Ngọc Tú vào ký túc xá."

Sau khi Bùi Nghiêm đi, Kiều Thanh Thanh lên tầng bảy dọn dẹp phân và nước tiểu trong chuồng gà, gom một thùng phân gà sau đó cô ra ngoài một chuyến. Cô chạy xe nửa tiếng đến nông trường gần nhất, đổi phân gà cho nông trường được bốn quả khoai tây vừa đào lên. Cô không ở lại lâu, sau khi giao dịch xong thì trở về nhà. Đi trên đường phố, cô cảm nhận được gió lạnh thổi vào mặt. Người đi đường vội vàng, có kẻ lang thang cuộn mình trong góc khuất, lúc ngẩng đầu lộ ra gương mặt bị mưa axit ăn mòn không thấy ngũ quan.

Cô dừng xe lại bỏ một củ khoai tây vào trong chén của ông ta.

"Cảm ơn, cảm ơn."

Kiều Thanh Thanh không nói gì, vừa muốn lái xe đạp đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang kì lạ trên đầu. Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng râm màu đen lướt qua trên không trung.

Một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Kiều Thanh Thanh, cô đưa tay bắt lấy.

Đây là chiếc lông vũ màu đen khoảng mười mấy centimet, có mùi thịt thối.

Cô ném nó vào thùng rác, lấy cồn khử trùng tay, giẫm mạnh lên bàn đạp lái xe về xã khu Bình An.

Bầy chim kỳ lạ bắt đầu xuất hiện rất nhiều trong căn cứ, căn cứ bị chuột biến dị tấn công gây hại nhanh chóng để ý vấn đề này.

"Tính tấn công của bọn chúng rất mạnh, mấy máy bay thăm dò đều bị bọn chúng tấn công đến rơi xuống."

"Phải đuổi bọn chúng đi hoặc là bắn rơi, sở nghiên cứu vừa có báo cáo trên người bọn chúng mang theo mười mấy loại bệnh, đây là sự khiêu chiến to lớn với căn cứ phòng dịch."

"Vậy thì dẫn bọn chúng đến ngoại ô tận diệt đi, tôi phủ trách đạn dược." Sư trưởng Bành nói.

Hội nghị cấp cao qua điện thoại kết thúc, thị trưởng La đặt điện thoại xuống, mệt mỏi xoa mi tâm đi ra phòng truyền tin.

"Gọi Kiến Lĩnh đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận