Thiên Tai Càn Quét

Chương 331: Vô Đề

Chương 331: Vô Đề

Bà Hảo thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Mai Vân trên giường, yên lặng một hồi lâu mới nói: “Con bé quá ngốc, ba con bé cũng có vấn đề.” Đối với vấn đề này, Kiều Thanh Thanh từ chối cho ý kiến, không trả lời, chỉ chuyên tâm làm việc trước mắt.

Cơm tối, người nhà này đưa cháo khoai tây vào, còn ân cần đổ nước giấm vào cho cô, bà Hảo còn có Thiệu Thịnh An với Lục Tử uống.

Ba của sản phụ xoa tay: “Làm phiền mọi người đi ra ngoài bất chấp nguy hiểm, thật sự rất cảm ơn. Tôi đã chuẩn bị xong thù lao rồi, để tôi bảo Đại Cường đem qua cho mọi người.”

Bà Hảo khoát tay: “Không vội, qua ngày mai rồi nói sau.”

Ban đêm, Mai Vân xuất hiện triệu chứng xuất huyết bất thường, Kiều Thanh Thanh châm cứu cho cô ấy rồi lấy thuốc ra bảo người nhà mang sắc cho cô ấy uống.

Cần thận trông chừng một ngày một đêm, Mai Vân mới coi như là đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tính mạng của cô ấy đã được bảo vệ.

Người nhà thiên ân vạn tạ, Kiều Thanh Thanh mệt mỏi không muốn xã giao, Thiệu Thịnh An không có ấn tượng tốt với người nhà này lắm nên cũng chẳng có tâm trạng ứng phó. Anh cũng không để bọn họ tiễn, buộc thù lao ba túi khoai lang ra sau xe rồi với Kiều Thanh Thanh một người một chiếc xe đạp về nhà.

Đèn xe xuyên qua sương mù, miễn cưỡng chiều sáng con đường phía trước. Kiều Thanh Thanh mệt mỏi mở to mắt nhìn đường, chỉ sợ đi lệch một cái là ngã xuống mương.

Trên đường Thiệu Thịnh An liên tục gọi cô làm Kiều Thanh Thanh nâng cao tinh thần, lúc này mới hữu kinh vô hiểm về đến nhà.

Sau khi về nhà, Kiều Thanh Thanh nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn qua loa chút mì trứng gà thêm giấm Kiểu Tụng Chi làm rồi gục đầu nằm ngủ. “Thịnh An, con cũng mau ăn rồi đi ngủ đi.”

Thiệu Thịnh An lắc đầu, uống hết ngụm nước canh cuối cùng sau đó bắt đầu thu dọn bát đũa, anh tránh tay Kiều Tụng Chi đưa tới: “Không có việc gì đâu, con không mệt, so với Thanh Thanh mệt mỏi cả đêm không được ngủ thì con được chợp mắt nhiều hơn nhiều, con không mệt đâu.”

Lúc anh rửa bát, Kiều Tụng Chi với mẹ Thiệu vây lại, hỏi thăm tình hình lúc đỡ đẻ. Nghe anh nói mọi chuyện đều thuận lợi, mẹ Thiệu chắp tay trước ngực bái tạ ông trời: “Con bây giờ chỉ sợ nghe phải câu sinh nở không thuận lợi thôi, haizz, nghe mà thấy khó chịu biết bao.”

Kiều Thanh Thanh ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai mới dậy. Sau khi được ngủ đủ, cô cảm thấy tất cả mệt mỏi đều tan biến. Ăn cơm xong cô bắt đầu sắp xếp lại ca đỡ đẻ ngày hôm qua cho Diệp Mai Vân. Thiệu Thịnh An ngồi một bên đọc sách, Kiều Thanh thanh quay qua liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Sao em cứ có cảm giác hình như anh không được vui cho lắm nhỉ.” Cô để bút xuống, quay người về hướng Thiệu Thịnh An ngồi: “Từ khi ở nhà Mai Vân anh cứ như thế này, có chuyện gì sao?”

“Đúng là có một chuyện.” Thiệu Thịnh An khép sách lại, kể lại những lời của hai cô bé kia ngày hôm đó.

“Thì ra là cái này.” Khóe miệng Kiều Thanh Thanh hiện lên nụ cười lạnh nhạt: “Trọng nam khinh nữ thôi, lúc em đỡ đẻ cho Mai Vân, cô ấy cũng giãy giụa cầu xin em với bà Hảo nhất định phải giữ được con của cô ấy.”

“Sao bọn họ biết là con trai, chẳng lẽ đã đi kiểm tra rồi.”

“Không rõ lắm, em không hỏi.”

Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Hai đứa trẻ ngoan như vậy mà không cẩn thận chăm sóc, cần gì phải liều mạng sinh đứa trẻ kia ra, kết quả là ngay cả tiền thuốc men tiền đi viện sinh con cũng không kiếm đủ. Em xem hai đứa bé kia, đứa lớn cũng sáu tuổi rồi mà nhìn chẳng thấy lớn hơn em gái ba tuổi bao nhiêu. Thiên tai nhiều năm rồi, sao vẫn còn cái loại quan niệm cổ hủ này chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận