Thiên Tai Càn Quét

Chương 430: Vô Đề

Chương 430: Vô Đề

“Xe hỏng rồi hả?” Liễu Chiêu Vân chuyển đề tài, không cho mình tiếp tục suy nghĩ lung tung.

“Hỏng sơ sơ, tôi sửa lại một chút.” Kiều Thanh Thanh sửa xe mất mười phút xe, Liễu Chiêu Vân bên cạnh cũng nhìn cô suốt mười phút.

Hai người lại tiếp tục lên đường, lần này hai người họ gặp phải một vụ cướp, Liễu Chiêu Vân đứng từ xa bắn tên, trúng thẳng vai tên cướp, người nọ kêu lên thảm thiết rồi vọt vào trong bóng tối, để lại thiếu niên mười mấy tuổi bị cướp ngồi khóc dưới đất.

“Bánh bao của tôi, bánh bao của tôi!” Cậu ta bị cướp thức ăn, máu mũi chảy đầy mặt, khi khóc máu và nước mũi lẫn lộn làm cho khuôn mặt trở nên bẩn thỉu.

Liễu Chiêu Vân sinh lòng thương hại, lấy thức ăn của mình ra cho cậu ta: “Cậu cầm lấy đi.”

Thiếu niên cướp lấy túi xách, nhanh như chớp vọt vào trong ngõ mất tăm mất tích.

Liễu Chiêu Vân rút tay lại, vẻ mặt phức tạp.

Khi đến đội an ninh, tâm tình Liễu Chiêu Vân vẫn chưa bình phục lại, Kiều Thanh Thanh đưa cô ấy cùng đi báo danh, nhận chìa khóa, chuyển hành lý đến ký túc xá mới. Hoàn cảnh nơi này rất tệ, ký túc xá được phân cho khắp nơi đều là dấu vết mưa axit để lại, nhìn vết nứt trên tường, Liễu Chiêu Vân nghĩ phải tìm thời gian sửa lại nếu không đến lúc trời mưa sẽ rất phiền toái.

“Để sau hẵng làm đi, nửa tiếng sau phải tập hợp rồi, đừng để đến trễ.” Kiều Thanh Thanh dặn dò một câu, cúi đầu tiếp tục gấp quần áo.

Liễu Chiêu Vân thở dài một hơi: “Tôi không nghĩ ở đây sẽ như vậy, sao căn cứ lại có thể có những chỗ như thế này được chứ. Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng làm quen với nó!”

Dưới ánh nến, vẻ mặt Kiều Thanh Thanh bình tĩnh, Liễu Chiêu Vân rất muốn mở miệng hỏi tại sao cô dường như như không bất ngờ chút nào cả, có phải cô đã từng tới đây hay không, nhưng nhớ tới bộ dạng giết người không chớp mắt vừa rồi của Kiều Thanh Thanh, cô ấy liền thôi không hỏi gì nữa, mỗi người đều có những trải nghiệm trong cuộc sống của mình, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ.

Cứ như vậy, ca làm việc ở bên ngoài căn cứ của Kiều Thanh Thanh và Liễu Chiêu Vân chính thức bắt đầu.

Công việc ở đây vô cùng bận rộn, hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Bóng tối làm sinh ra đủ loại tội phạm, giống như con chuột điên cuồng sinh sản dưới cống rãnh, nhiều không đếm xuể. Rất nhiều trường hợp, trong lúc tuần tra nghe thấy tiếng động, đợi đến khi theo tiếng động chạy tới nơi thì kẻ ác đã hoàn thành hành vi phạm tội của mình, để lại người bị cướp mất tài sản, có đôi khi người bị cướp còn bị thương, thậm chí mất mạng.

Hôm nay, mấy người Kiều Thanh Thanh bắt gặp một người phụ nữ bị xâm phạm thê thảm, cô cởi áo khoác của mình khoác lên người đối phương, người phụ nữ không có lấy một chút phản ứng, ánh mắt đờ đẫn.

“Mẹ nó, để tôi đuổi theo, Thanh Thanh cô trông chừng cô ấy.” Hai đồng nghiệp tiếp tục đuổi theo, Kiều Thanh Thanh treo đèn chiếu sáng ở đầu xe rồi ngồi xuống đất.

Không biết qua bao lâu, người phụ nữ mới bật ra một tiếng khóc, sau đó càng khóc càng lớn. Kiều Thanh Thanh lấy nước ra, đỡ cô ấy ngồi dậy, cho cô ấy uống nước. Người phụ nữ uống một ngụm rồi quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt ướt đẫm nước mắt dường như không chỉ là cảm xúc bi thương và phẫn nộ. Kiều Thanh Thanh lẳng lặng nhìn cô ấy, trong lòng có điều khác thường, bàn tay đang đỡ người phụ nữ hơi siết lại.

“Có phải cô đang cười nhạo tôi không?” Người phụ nữ lên tiếng, giọng khàn khàn, những lời cô ấy nói ra lại khiến Kiều Thanh Thanh nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng một giây sau cô liền cau mày: “Tôi không có.”

“Cô có!” người phụ nữ đột nhiên dùng sức đẩy Kiều Thanh Thanh ra, Kiều Thanh Thanh ngồi vững, không dễ đẩy ra như vậy, nhưng cô thuận thế lùi về phía sau, sau đó đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận