Thiên Tai Càn Quét

Chương 353: Vô Đề

Chương 353: Vô Đề

Mỗi lần Kiều Thanh Thanh đi cùng thấy được rất nhiều cảnh sinh hoạt của nhà hào môn ở thiên tai mạt thế, thật sự sợ với trước mặt thế không có gì khác biệt.

Lần thứ hai cùng mẹ cô đến biệt thự đưa hàng, Kiều Thanh Thanh bắt gặp Chu tiểu thư đang mở tiệc trà, một vị khách đột nhiên run rẩy ngất đi, Kiều Thanh Thanh vừa muốn rời đi thấy thế ánh mắt giật giật, tiến lên cấp cứu. “Cô là ai?”

“Đừng động vào cô ấy!”

“Tôi là bác sĩ!” Ánh mắt Kiều Thanh Thanh trầm tĩnh, nhìn về phía Chu tiểu thư: “Tôi là bác sĩ, tôi có tự tin có thể cấp cứu cho vị tiểu thư này.” Không đến một phút, vị tiểu thư phát bệnh đã sùi bọt mép.

Chu tiểu thư cắn răng: “Được, cô cấp cứu cho cô ấy đi!”

Kiều Thanh Thanh thuận lợi làm xử lý khẩn cấp, mới vừa làm xong xe cũng được đưa đến, Chu tiểu thư nhanh chóng để bảo mẫu nâng người lên xe đưa đi bệnh viện, liền sai người đi thông báo cho nhà người bệnh.

Đột nhiên phát sinh loại chuyện này, tiệc trà không mở nổi nữa, Chu tiểu thư tiễn từng vị khách đi, vội thành con quay.

"Bác sĩ Kiều ăn chút điểm tâm đi, tiểu thư chúng ta một lát sẽ trở lại.” Bảo mẫu khách khí mà bưng trà bánh mới làm lên, Kiều Tụng Chi đứng ngồi không yên, bà ấy chỉ là tới đưa áo lông đã may tốt, sao chuyện lại trở thành như vậy? Bà ấy cũng không cho rằng con gái vươn tay cứu người là không đúng, mà là hai mẹ con bà ấy bị coi như khách quý mà chiêu đãi quá kì quái, bà ấy hoàn toàn không thể thích ứng.

Kiều Thanh Thanh trấn an mà nắm lấy tay Kiều Tụng Chi, lấy một cái bánh quy tự làm cho bà ấy, Kiều Tụng Chi cực kì không tự nhiên, xoa tay bảo mình không ăn. Kiều Thanh Thanh liền tự cắn một miếng, hương vị vô cùng ngon. Đợi hơn nửa giở, Chu tiểu thư rốt cuộc có thời gian rảnh. Cô ấy cảm ơn Kiều Thanh Thanh trước, Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Chu tiểu thư không cần khách khí như vậy, tôi chỉ là thuận tay.”

“Không nghĩ tới cô thế nhưng là bác sĩ, còn lợi hại như vậy, châm mấy cái Nguyệt Nguyệt đã tỉnh, vừa rồi tôi thật sự bị cô ấy dọa nhảy dựng.” Cô ấy lại cùng Kiều Tụng Chi nói về áo lông và thảm được đưa tới, cực kì tinh xảo mỹ lệ,cô ấy cực kỳ vừa lòng, cho nên đang muốn tăng thêm hai phần vào thù lao đã nói trước.

“Muộn rồi, tôi bảo tài xế đưa mọi người về.”

Chu tiểu thư sai bảo mẫu đem lễ vật cùng tiền thù lao để trên xe, dặn dò tài xế nhất định phải đưa hai người về nhà. Tài xế gật đầu, đem xe đạp Kiều Thanh Thanh đạp tới buộc trên nóc xe, mở cửa xe mời hai mẹ con Kiều Thanh Thanh vào.

Xách đồ vật về nhà, mấy người Thiệu Thịnh An đều giật mình. “Sao lại nhiều như vậy?”

Chờ Kiều Thanh Thanh nói rõ sự tình, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ. “Vị Chu tiểu thư kia rất hào phóng, thế nhưng lại tặng nhiều đồ như này.” Ba Thiệu cảm thán.

Tạ lễ Chu tiểu thư đưa thực sự phong phú, hai túi gạo hai túi bột mì hai thùng dầu, số lượng lại cực kỳ nhiều.

“Lúc ấy tôi bị dọa chết, còn may Kiều Thanh Thanh phát huy bình thường cứu người trở về, nói cách khác tôi lo lắng người ta muốn giận chó đánh mèo lên Thanh Thanh.” Đến giờ trong lòng Kiều Tụng Chi vẫn còn sợ hãi. Hoa lệ như vậy, hương thơm quấn quanh, các cô gái mặc váy đẹp ở trong phòng khách có máy sưởi nghe âm nhạc đùa giỡn, đổi với bà ấy chỉ là một cảnh trong mơ, bà ấy không nghĩ tới bỗng nhiên sẽ có một cô gái ngã xuống, mà con gái mình nhíu nhíu mày đã vọt vào trong. Cảnh trong mơ rách nát, lúc đó bà ấy chỉ là một người mẹ bình thường lo lắng cho con gái.

“Thực xin lỗi mẹ, làm mẹ lo lắng rồi.”

Kiều Tụng Chi vỗ vỗ lưng con gái: “Về sau không cần quá xúc động, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“Đã biết mẹ.” Kiều Thanh Thanh rũ mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận