Thiên Tai Càn Quét

Chương 646: Vô Đề

Chương 646: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh nhìn những con cá mập dần biến mất khỏi tầm mắt: "Cẩn thận một chút, chúng có thể quay lại."

Quả nhiên, ba con cá mập quay lại, rồi lại bị buộc phải rút lui trong cơn mưa tên, chúng không thể lấy áp sát chiếc thuyền nhỏ của họ trong bán kính năm mét. Tằng Quang Vũ dũng cảm nhảy xuống, quan sát tình hình dưới nước, cậu ấy chắc chắn rằng những con cá mập đã biến mất: "Hình như có một con bị thương nặng và chìm xuống dưới." Không phải là bị thương nặng, trên thân nó như bị đâm thủng. Thị lực của cậu ấy rất tốt nhưng cũng không thể đếm xuể có bao nhiêu vết mũi tên trên thân con cá mập đó.

"Tôi và Thanh Thanh đi thu hồi mũi tên, mọi người rút trước đi." Thiệu Thịnh An nói.

Dưới sự kiên quyết của họ, Tống Tam Hà và những người khác đã rút lui trước, chỉ để lại một chiếc thuyền kayak.

Hai người đuổi theo, sau khi xác định cá mập này đã chết liền lấy mũi tên ra. Họ giẫm lên thân cá mập, khó khăn lắm mới rút được mũi tên ra, cuối cùng để lại con cá mập trơ trọi giữa biển khơi.

Sau khi lên khỏi mặt nước, Thiệu Thịnh An hít một hơi thật sâu rồi thở hồng hộc, ho sặc sụa.

“Anh không sao chứ?” Kiều Thanh Thanh vỗ vỗ lưng anh: “Đã bảo anh đeo mặt nạ thở đi mà anh không chịu."

"Bình dưỡng khí còn ít lắm, để dành sau này tình huống khẩn cấp thì lấy ra dùng. Khụ khụ, sau bốn mươi chín tiếng đồng hồ đó, anh có thể nín thở lâu hơn trong nước đấy.” Thiệu Thắng An cười nói.

Kiều Thanh Thanh dùng lực vỗ một cái cuối cùng vào lưng anh: "Đi thôi"

Sau khi tập hợp với mọi người, họ cũng không nán lại đây nữa, sợ máu của cá mập sẽ hấp dẫn những con thú săn mồi tiếp theo. Họ chèo thuyền đi mấy dặm mới dừng lại.

"Ở đây có rất nhiều đồng cỏ và nguồn nước, tôi xem xem có thể sử dụng được hay không." Thiệu Thịnh An học thuộc làu bản đồ ảnh mà Kiều Thanh Thanh đưa cho. Anh chèo thuyền kayak đi nhổ cỏ khắp nơi. Những chú vịt con được thả ra vui vẻ kiếm ăn trong đám cỏ nổi trên mặt nước. Những chú gà con hơi rối loạn vì không có sự lãnh đạo của Đại Bảo, vì thế Thiệu Thịnh An đã đích thân dắt chúng đi: "Ăn đi, ăn đi, cỏ này có thể ăn được, ăn nhanh lên."

Hội Tống Tam Hà cũng tản ra, có người đi tìm đồ ở vùng biển gần đó, có người đi bắt cá, cũng có người đi tìm cỏ có thể ăn được. Ba Thiệu đi lấy nơi ở một nơi khá xa, mẹ Thiệu thì lọc nước; Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi đang giết cá để chuẩn bị thức ăn.

Mẹ Thiệu càm ràm về ba Thiệu: "Tôi đã nói ông đừng đi nữa, nước biển vừa mặn vừa chát, ngâm trong nước có thoải mái không hở? Ông nhìn da của ông đi, không đau chắc? Quần áo ướt sũng nữa chứ, đến lúc khô thì nó đông cứng lại, ông vẫn mặc được à? Ông cứ làm theo ý mình đi, hỏng hết cả quần áo, sau này ông cứ tồng ngồng ra đi, không phải mặc quần áo làm gì, để người khác cười ông như kẻ ăn mày."

Ba Thiệu lúng túng cười: "Không phải tôi cởi quần áo rồi sao, giờ mặc vào này."

"Đừng có mặc nữa, cởi truồng đi! Ông thật chẳng kiên nhẫn chút nào, không thể đợi đám Thịnh An, Phi Phi về rồi chèo thuyền đi lấy nước à? Đợi một chút thì có làm sao?"

"Tôi chỉ muốn tìm việc gì đó để làm thôi mà, tôi là một tay bơi cừ khôi đấy."

"Ông chính là người không có kiên nhẫn thì có."

Kiều Thanh Thanh cạo vảy cá, nghe đoạn hội thoại của ba mẹ Thiệu mà không nhịn được cười.

Làn khói bốc lên khiến tinh thần con người ta phần nào được thư thái trong trạng thái căng thẳng như dây cót. Kiều Thanh Thanh quyết định nấu một nồi cháo hải sản thơm ngon, cho thêm phi lê cá vào cháo, rồi lại cho thêm tôm và cua, còn cho thêm đồ biển tươi ngon.

Thiệu Thịnh An và Thiệu Thịnh Phi nhanh chóng chèo thuyền kayak trở về, anh hái được rất nhiều rau biển và thực vật biển hữu ích, những con vịt con cũng ăn no căng bụng .
Bạn cần đăng nhập để bình luận