Thiên Tai Càn Quét

Chương 124: Vô Đề

Chương 124: Vô Đề

"Này này cô gái xinh đẹp, chị gái xinh đẹp, chúng tôi thật sự không phải cố ý, là cuộc sống ép buộc thôi, muốn kiếm thêm chút thu nhập ngoài, các cô đừng tuyệt tình như vậy chứ.”

“Câm miệng.” Kiều Thanh Thanh cầm ống thép đánh anh ta một cái, thành công đánh cho anh ta choáng váng, không còn mở miệng khiến người khác ghê tởm nữa.

Cô nhặt lại đồ lên, cởi giày trượt băng của hai tên cướp, dự định trở về sẽ tặng cho phòng 701 và 702 dưới lầu, có điều trước đó có thể để cô và Thịnh An sử dụng trước. Hai người đi giày trượt băng vào, kéo tên cướp trượt đến tiểu khu Kim Nguyên, trên đường đi thu hút rất nhiều ánh nhìn xung quanh. Sau khi nhìn thấy những quân nhân Cảnh sát vũ trang, Kiều Thanh Thanh kể lại sự việc, hai tên cướp còn phản bác nói rằng là hiểu lầm, không có chuyện như vậy.

"Tôi có video."

Kiều Thanh Thanh lấy điện thoại ra và mở video, trong video cũng đã ghi hình lại được người thứ ba đã chạy trốn kia.

Hai tên cướp lập tức không nói nên lời.

Các quân nhân Cảnh sát vũ trang bắt giữ bọn cướp, trên đường trở về, Thiệu Thịnh An luôn không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô. Kiều Thanh Thanh cũng im lặng suốt dọc đường, chóp mũi của cô lờ mờ lảng vảng mùi máu tanh. Cô biết đó là mùi do vết máu dính trên con dao ở thắt lưng tỏa ta. Tim đập rộn ràng từ từ bình tĩnh lại, Kiều Thanh Thanh nghĩ, chỉ cần Thiệu Thịnh An nắm lấy tay cô, cô sẽ không lạc lối.

Về đến nhà, bộ dạng có chút nhếch nhác của hai vợ chồng khiến người nhà có chút lo lắng. Thiệu Thịnh An nói qua: “Gặp phải bọn cướp, sau này ra ngoài chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Giữa lúc người nhà đang hỏi han ân cần, Kiều Thanh Thanh bọn họ đi tắm rửa và thay quần áo.

"Mẹ, mọi người đang làm gì vậy?" Kiều Thanh Thanh cười hỏi.

"Đang làm bánh bao này, hiện tại là mùa đông, ăn bánh bao là hợp nhất rồi.” Kiều Tụng Chi trả lời, bà ấy hất hất cằm, ra hiệu cho Kiều Thanh Thanh ngồi xuống và nói.

"Mẹ chồng con đi giặt quần áo rồi. Thanh Thanh, con nói thật cho mẹ biết, thật sự là gặp bọn cướp sao? Mẹ thấy khuôn mặt của Thiệu Thịnh An đen như giẻ nhấc nồi, con thì hay rồi, còn cười hì hì.”

"Con cười không tốt sao, chẳng lẽ phải khóc?” Kiều Thanh Thanh nói đùa.

"Đừng cười nữa, khó coi chết đi được.”

Kiều Thanh Thanh thu lại nụ cười, cúi đầu nghịch vạt áo len: “Cũng không có gì, thật sự đã gặp phải cướp, con đã đánh bọn cướp, còn đâm một dao, có lẽ Thịnh An có chút sợ hãi.”

Kiều Tụng Chi cũng sợ hãi, bà ấy không nhịn nổi mà quan sát con gái, mặc dù mặc nhiều như vậy khiến cơ thể có vẻ mập mạp, nhưng từ khuôn mặt và bàn tay lộ ra, có thể thấy rằng con gái không phải là người có sức mạnh, cảnh tượng đánh nhau với bọn cướp đó chỉ tưởng tượng thôi cũng quá sức rồi. Bà ấy nhỏ giọng hỏi: “Con đánh thắng hả?”

"Vâng, đánh thắng rồi.”

"Đánh thắng thì tốt, Thịnh An chắc hẳn là đã lo lắng cho con, còn chưa định thần lại. Mẹ nói mà, những ngày này con rảnh rỗi liền tập luyện, nằm sấp chống đẩy, gập bụng gì đó, mỗi lần thực hiện đều có thể duy trì rất lâu, xem ra luyện tập có hiệu quả, đây là chuyện tốt. Về sau mẹ cũng sẽ luyện theo, sau này gặp chuyện, bộ xương như mẹ đây cũng có thể đối phó.” Kiểu Tụng Chi thở phào nhẹ nhõm.

Tâm trạng của Kiều Thanh Thanh thoải mái hơn một chút: “Vậy con sẽ cùng luyện với mẹ.”

Trò chuyện một lúc, Thiệu Thịnh An đi ra. Anh dường như đã điều chỉnh được tâm trạng, mỉm cười và chào hỏi Kiều Tụng Chi.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Kiều Thanh Thanh xuống lầu tặng hai đôi giày trượt băng cho bà Vương, sau đó về nhà gia nhập vào đại quân làm bánh bao.

Nhân lúc mẹ Thiệu ra ngoài đi vệ sinh, Kiều Tụng Chi thì thầm với Kiều Thanh Thanh: "Nước trong phòng ngủ của mẹ đều đóng băng rồi, lát nữa con đi lấy đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận