Thiên Tai Càn Quét

Chương 207: Vô Đề

Chương 207: Vô Đề

Cháu nhìn xem bên trong đều là kim cương, chú dùng nó đổi một cây cung nỏ của cháu cùng hai mươi mũi tên.”

Trịnh Thiết Huy cảm thấy ông ta đã dốc hết vốn liếng, không nghĩ tới Kiều Thanh Thanh vẫn từ chối.

“Chú với cháu không thể thương lượng thêm sao, tiểu Kiều? Trước kia chú và cháu có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ là thời điểm khó khăn, thuyền tiếp tế lương thực đã lâu không có tin tức, chú thấy những người quân nhân và cảnh sát còn không lo được cho họ, chúng ta cùng ở một tiểu khu, quan trọng nhất phải giúp đỡ lẫn nhau, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, chỉ khi chúng ta đều mạnh lên thì không cần sợ bọn giặc cướp ngoài kia. Bây giờ chúng ta là những con châu chấu cùng treo trên một sợi dây có sướng cùng sướng có khổ cùng khổ, thêm một người là thêm một phần sức mạnh, cháu thấy chú nói có đúng không, tiểu Kiều? Chú tin tưởng cháu là người có tình có nghĩa, cháu suy nghĩ kỹ lại xem?” Kiều Thanh Thanh giả bộ bị thuyết phục, ông ta cố gắng thuyết phục thêm, đây là thời điểm tốt để nói tiếp.

“Nhưng thực sự nhà cháu không dư cung nỏ nào, hay là như vậy đi, để cháu làm một cây cung nỏ cho chú, hiệu quả có kém một chút nhưng kiểu dáng giống nhau đều có thể dùng được. Nếu chú muốn lấy, cháu sẽ làm cho chú một cái. Chú xem dùng có tốt không rồi hẵng quyết định có mua hay không, nếu như chú không muốn, cháu sẽ bán cho người nhà họ Vương với người nhà họ Trần lầu dưới. Chú nói đúng, thêm một người có nỏ sẽ có thêm sức mạnh để bảo vệ tiểu khu. Cháu cũng có thể đem cung nỏ bán cho mọi người lầu dưới, trang bị toàn bộ vũ khí cho tiểu khu Kim Nguyên.”

“Cháu có thể làm được sao?”

“Cháu sẽ cố gắng thử một chút, vì sự an toàn của tiểu khu cháu có mệt mỏi cũng không sao.”

Trịnh Thiết Huy cảm giác lời này nghe rất khó chịu, Kiều Thanh Thanh mỉm cười: “Vậy cháu về nghiên cứu trước” rồi đóng cửa lại.

“Thanh Thanh à, con thực sự có thể làm được à? Lỡ không có sức sát thương thì sao?” Mẹ Thiệu lo lắng hỏi.

“Đồ con làm tất nhiên là phải có sức sát thương, mẹ cứ chờ xem.”

Thời gian trôi qua thật nhanh, hành lá ba Thiệu gieo giống đã có thể thu hoạch lứa đầu tiên, mùi bên ngoài cũng nhạt đi rất nhiều.

"Mặt đường bị ánh nắng mặt trời làm tan chảy, mọi thứ đều khô héo." Kiều Tụng Chi chỉ vào ngọn đèn đường bị bỏ hoang ở cổng tiểu khu: "Con có thấy con quạ dưới cột đèn đã chết không? Mẹ vừa nhìn thấy nó bay qua đậu trên cột đèn. Đột nhiên nó lắc lư trái phải rồi rơi xuống. Nó giãy giụa trên đất một hồi nhưng bây giờ đã bất động. Chắc là cột đèn quá nóng nên nó đã bị thiêu cháy. Thực sự đáng sợ."

Kiều Thanh Thanh xem lại lịch: "Hai tháng đã trôi qua kể từ ngày nhiệt độ tăng cao và lớp băng tan chảy, thời gian trôi thật nhanh." Cô đặt lịch xuống, lấy chiếc nỏ đầu tiên đã làm xong rồi đưa nó cho mẹ cô như đưa một báu vật: "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"

Kiều Tụng Chi sờ sờ, cảm thấy ngạc nhiên: "Có thể sử dụng được không? Nó có giống nỏ con mua không?"

"Dùng được ạ, con thử rồi, mẹ cũng thử đi."

Kiều Tụng Chi lau lau tay: "Mẹ không giỏi lắm để mẹ thử xem sao."

"Mẹ, mẹ sẽ bắn được. Mẹ cũng từng chơi nỏ đồ chơi rồi mà, con nhớ mẹ nhắm bắn cũng rất chuẩn."

"Hai cái đâu có giống nhau? Mẹ chơi nỏ đồ chơi mới chỉ bắn trúng được vài lần, để mẹ thử xem.” Thấy con gái kiên quyết, bà ấy xoa xoa tay nhận lấy cung nỏ.

"Con cho mẹ mũi tên."

Nhìn nỏ và tên trước mặt, Kiều Tụng Chi sợ hãi thốt lên: "Cung tên mà con còn làm được, tuy làm bằng gỗ nhưng trông khá sắc bén”. Bà ấy muốn chạm vào mũi tên nhưng bị Kiều Thanh Thanh ngăn lại.

"Cẩn thận kẻo làm mẹ bị thương. Con dùng một phương pháp đặc biệt để làm cho đầu mũi tên cứng hơn, đặc biệt có rèn nên đầu mũi tên rất sắc bén."
Bạn cần đăng nhập để bình luận