Thiên Tai Càn Quét

Chương 248: Vô Đề

Chương 248: Vô Đề

"Biết rồi anh Trường Thiên, mỗi lần anh đều nói như vậy tôi đã sớm nhớ kỹ rồi."

Diệp Trường Thiên đạp Lục Tử một cước: "Mẹ kiếp cậu cho rằng ông đây lần nào cũng có thể kiên nhẫn nói như vậy sao, là cha tôi bảo nói, cút đi.” Nói xong khiêng gỗ lên đi về hướng nhà.

Bọn Kiều Thanh Thanh đi theo phía sau hắn, nhìn theo hắn gõ cửa sân nhà, rồi khiêng hết gỗ vào nhà.

Kiều Tụng Chi bọn họ đã rời giường, đang bất an chờ hai người trở về nhà. Xa xa nghe thấy động tĩnh, mấy người họ đã nghênh đón, ba Thiệu vội vàng hỗ trợ dỡ hàng, mẹ Thiệu lấy khăn mặt lau mồ hôi cho bọn họ, Kiều Tụng Chi đưa cho bọn họ ly nước, thân thể cao lớn của Thiệu Thịnh Phi nhảy nhót phía sau Kiều Tụng Chi, muốn đưa bánh mì trong tay mình cho bọn họ ăn.

"Cảm ơn anh cả." Kiều Thanh Thanh nhận lấy, chia một cái cho Thiệu Thịnh An, Thiệu Thịnh Phi lập tức vui mừng nhếch miệng cười.

Hai người được nghênh đoan vào trong lều với thái độ như chúng tinh củng nguyệt, trong lều trại oi bức, Kiều Tụng Chi mở quạt.

"Các con thay quần áo đi, mẹ và Phi Phi đi ra ngoài trước." Bà ấy dẫn Thiệu Thịnh Phi ra ngoài, chờ hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh thay quần áo xong mới bưng đồ ăn sáng vào.

"Bà thông gia bốn giờ đã dậy nấu cháo, các con uống một bát đi." Kiều Tụng Chi đau lòng nhìn bọn họ: "Có phải rất mệt mỏi không sắc mặt các con thật khó coi, trong nhà không thiếu gỗ, sao lại lấy nhiều như vậy về làm gì.”

Nhặt quần áo bọn họ thay ra bỏ vào trong chậu, bà lật một chút: "Quần áo chỗ bả vai đều bị mài mòn, bả vai các con không sao chứ?"

Kiều Thanh Thanh cười lắc đầu, lúc cô và chồng thay quần áo thuận tiện bôi thuốc: "Không có việc gì đâu ạ, rừng ở đó rất lớn, con nhìn không dời mắt được, mẹ cũng biết đó, con là người tham lam như vậy, nhất định phải chặt thêm một chút mang về.”

"Mẹ, khu rừng kia xa lắm, lúc đi đi hơn một tiếng đồng hồ, lúc trở về đi gần hai tiếng đồng hồ, đường xa như vậy khẳng định không thể chỉ đơn giản mang theo một chút gỗ, con trai trưởng thôn cũng nói, nơi đó đi một lần ít một lần, có thể lần sau khi trở về rừng sẽ không còn, cũng đề nghị chúng ta dưới điều kiện tiên quyết lượng sức mà đi lấy thêm một chút củi trở về."

"Lần sau để mẹ cùng đi đi, thêm một người nhiều một phần lực lượng."

Kiều Thanh Thanh không muốn phân bua với mẹ việc này, miệng nói được rồi chuyển đề tài khác: "Cháo rất ngon, mẹ, hai người ăn chưa?"

"Vẫn chưa đâu, các con không trở về chúng ta cũng không có khẩu vị."

Kiều Thanh Thanh nhìn về phía Thiệu Thịnh An, anh lập tức đứng lên: "Vậy thì ăn cùng nhau đi, con gọi ba mẹ con vào.”

Ông Thiệu không chịu dừng nhiệm vụ bổ củi, bảo mẹ Thiệu vào lều trại ăn.

"Ba làm xong rồi mới ăn, đi vào đi." Ông không ngừng phất tay, tránh tay Thiệu Thịnh An tránh tay đang chặt củi: "Ôi chao đừng làm phiền ba, ba bổ xong nhanh thôi.”

Thiệu Thịnh An bất đắc dĩ đành phải bỏ qua.

Ông Thiệu bổ củi làm quần áo ướt đẫm, mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi cùng nhau giặt quần áo, sau khi rửa sạch mùi mồ hôi hôi thối, treo quần áo lên phơi, mặt trời mọc không lâu quần áo đã hoàn toàn khô ráo, mẹ Thiệu lại vội vàng thu quần áo vào.

"Để tôi may." Kiều Tụng Chi đã chuẩn bị sẵn kim chỉ.

Mẹ Thiệu làm mềm quần áo bị hong khô cứng một chút, ưu sầu nói: "Quần áo mới phơi được một giờ đồng hồ đã khô thế này, tôi sợ nếu phơi thêm sẽ giòn tan mất, chà xát một chút sẽ vỡ vụn.”

Nghe vậy Kiều Tụng Chi nở nụ cười, bà ấy nhận lấy quần áo, lật mặt trong của chúng lại và bắt đầu khâu phần bả vai: "Yên tâm đi, rách thì chúng ta khâu vào, không thể khâu nữa thì thay mới, quần áo trong nhà vẫn đủ mặc.”

Mẹ Thiệu nói ra quan sát của mình: "Bà thông gia, tôi cảm thấy nếu như thay quần áo mới cũng phải làm một chút vá ở trên, tôi thấy trong thôn rất nhiều quần áo đều là như vậy, chúng ta không thể mặc quá mới, quá chói mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận