Thiên Tai Càn Quét

Chương 263: Vô Đề

Chương 263: Vô Đề

Thiệu Thịnh Phi gật đầu mạnh, nước mắt rơi xuống, lớn tiếng nói: “Anh có thể bảo vệ mọi người.”

Thiệu Thịnh Phi ra sức cố gắng bảo vệ người nhà, nên khi thấy ba Thiệu đang bổ củi nhất quyết muốn phụ giúp.

“Con à, con dao này rất bén, con đừng bổ vào tay mình, Phi Phi ngoan, con đi chơi đi nhé.”

Câu nói của ba Thiệu làm cho ánh mắt của Thiệu Thịnh Phi đỏ hoe, trong nháy mắt liền muốn rơi nước mắt xuống.

“Ôi thằng nhóc này, sao lại khóc cơ chứ.” Ba Thiệu bối rối.

“Anh hai, anh đến giúp em canh lửa, em đi nấu thuốc.” Kiều Thanh Thanh gọi hắn.

Thiệu Thịnh Phi thôi khóc ngay, chạy đến chỗ Kiều Thanh Thanh ngồi xổm xuống, tha thiết nhìn cô.

“Anh hai giúp em canh lửa được không?” Kiều Thanh Thanh ân cần hỏi.

“Được.”

Kiều Thanh Thanh đưa cho hắn một cái ghế, nhờ hắn ngồi đây canh lửa.

Hôm nay cô nấu nước bạc hà, nấu xong như thường lệ mang cho đội trưởng Ngô bọn họ một bình, phần còn lại thì để Kiều Tụng Chi bọn họ đem bán.

Cô dẫn theo Thiệu Thịnh Phi mang nước bạc hà đi cho, Thiệu Thịnh Phi cầm lấy bình nước, hắn cầm lấy cái bình, dáng vẻ nghiêm túc như là khiêng quả bom vậy.

Đội trưởng Ngô uống xong nước bạc hà, trả cái chén lại cho cô, hỏi: “Chồng cô cũng làm việc trong đội ngũ à?”

“Đúng ạ, ảnh ứng tuyển vị trí thợ điện.” Kiều Thanh Thanh cười cười nói.

Ánh mắt của đội trưởng Ngô ánh lên vẻ tán thưởng: “Tôi có thể nhìn ra được chồng cô là người chịu đựng được cực khổ, như thế cũng tốt, cố gắng làm việc thì mới có thể chăm sóc mọi người ở trong gia đình.” Anh ấy sờ tay vào trong túi lấy ra một hộp nhang muỗi đưa cho Thiệu Thịnh Phi.

“Đây là phần của tôi, tôi nghe Thiệu Thịnh An nói mọi người sống ở trong lều, bây giờ trời nóng oi bức nhiều muỗi, mọi người lấy đi dùng đi.”

Thiệu Thịnh Phi không chịu nhận, xua tay: “Đồ của người khác không được lấy.”

Đội trưởng Ngô điềm đạm cười cười: “Đây là đồ tôi tặng, anh cầm lấy đi.” Ánh mắt anh ấy nhìn Thiệu Thịnh Phi giống như là nhìn một đứa trẻ vậy.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Đội trưởng Ngô, đến đây mang nước cho mọi người là chút tấm lòng của chúng tôi, nhờ có mọi người, chúng tôi có thể ở nơi đất khách quê người này có cuộc sống ổn định, anh không cần phải khách sáo như thế.”

Thấy ánh mắt kiên định, đúng thật là không muốn nhận của cô, đội trưởng Ngô chỉ còn cách đem cất lại nhang muỗi.

“Vậy chúng ta đi sang những cái giếng nước khác, anh hai, nói lời tạm biệt với đội trưởng Ngô đi.”

Thiệu Thịnh Phi vẫy tay: “Tạm biệt nhé.”

Đội trưởng Ngô mắt nhìn hai người họ rời khỏi, trong đầu không khỏi nhớ lại lúc cứu trợ lũ lụt, anh ấy cõng theo một bà lão lội qua nước, bà lão nhét một viên kẹo vào miệng anh ấy nói: “Viên kẹo này là bà chừa lại cho cháu bà, cho cháu ăn đấy.”

Mùi vị của viên kẹo lúc đó, cho đến bây giờ anh ấy vẫn còn nhớ.

Trên khuôn mặt ngăm đen ấy bỗng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua, anh ấy tiếp tục chăm chú nhìn về phía đội khoan giếng ở trước mặt, không để bất cứ người nào giở trò phá hoại.

Thiệu Thịnh An đi công tác, vừa đi là mất cả tháng.

Ngày anh về đúng lúc là ngày sinh nhật của Kiều Tụng Chi, lúc tích trữ vật tư không có tích trữ bánh kem, mấy năm nay mọi người trong nhà mừng sinh nhật, Kiều Thanh Thanh chỉ nấu món mì trường thọ để chúc mừng, lại chưng thêm một cái bánh bao thịt, cắm lên đó một cây đèn cầy, đợi khi đèn cầy thắp sáng lên là có thể cầu nguyện, năm nay cũng không ngoại lệ, hồi chiều này cô nấu tô mì trường thọ cho mẹ cô.

“Thổi nến đi, vẫn còn chưa ước mà.” Thiệu Thịnh Phi nói.

“Đợi đến tối đi, buổi tối sẽ có không khí hơn.” Kiều Thanh Thanh vui vẻ nói.

Tối đến, Kiều Tụng Chi thổi cây nến trên cái bánh bao, cầu chúc sức khỏe an lành đến cả nhà.

Lúc mười hai giờ kém mười lăm, bỗng Thiệu Thịnh An về đến nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận