Thiên Tai Càn Quét

Chương 197: Vô Đề

Chương 197: Vô Đề

“Hiểu rồi, nhưng mà đống rác trong nhà hơi nhiều rồi.”

“Anh có thể mặc đồ bảo hộ vào để đi đổ rác.” Thiệu Thịnh An nói.

Kiều Thanh Thanh không cho: “Vậy thì chẳng thà trực tiếp ném xuống đi, những người khác đều làm như vậy. Được rồi, cứ như vậy làm đi, mực nước cao, nếu trực tiếp vứt rác có thể làm nước bắn lên tầng bảy, hiện tại cao hơn mười mét, tầng dưới cũng không ảnh hưởng.”

Ba Thiệu cũng nói anh cứ ném xuống: “Ba quan sát qua, có rác dưới bức tường ở phía bên kia của nhà vệ sinh, hẳn là do hộ 701 vứt, chúng ta cũng cứ vứt ở nơi đó đi.”

Trừ rác nhà bếp, tất cả rác thải vệ sinh đều ném xuống, ở khoảng cách hơn chục mét, rác rơi xuống đất phát ra tiếng động rất lớn, làm bà Vương và những người khác giật mình.

Vương Gia Hân nhìn thoáng qua: “Không có việc gì cả, là tầng tám vứt rác, hình như chưa từng thấy bọn họ trực tiếp vứt rác như vậy, xem ra là đống rác trong nhà đã không chất nổi nữa.”

“Vứt rác à, vậy thì tốt rồi, làm bà sợ chết đi được.” Bà Vương còn tưởng có người nhảy lầu.

“Đều sống đến thời điểm này này, làm gì có ai nguyện ý chết đâu, sống còn hơn là chết mà.” Vương Gia Hân cười nói, sau đó thu ý cười lại: “Không biết khi nào anh cả mới có thể trở lại, nước đã rút, cũng nên đến lúc quay lại rồi.” Cô ấy không tin rằng anh trai mình đã xảy ra chuyện, anh ấy nhất định sẽ trở lại.

Càng ngày càng có nhiều người ra ngoài, Kiều Thanh Thanh thường xuyên có thể thấy dưới lầu có người đi đi lại lại, dùng gậy đào bới mọi thứ trên mặt đất, tìm thấy thứ gì có thể sử dụng liền nhặt lên rồi mang đi.

Giống như cô ở kiếp trước, mọi người đều đang cố gắng sống sót.

Ban ngày thật sự quá nóng, người ra ngoài nhiều nhất là vào buổi sáng và chiều tối, đặc biệt là khoảng thời gian từ 4h đến 5h30 sáng, lúc này trời hửng sáng, mặt trời vẫn chưa mọc, nhiệt độ không cao lắm nhưng cũng đã gần 40 độ C. Người ra ngoài người bị rám nắng rất nhanh, nhưng đối với họ mà nói, rám nắng chỉ là chuyện vặt, ốm đau mới là điều đáng sợ nhất.

Trong số những người ra ngoài, có người vừa ho vừa lục lọi đồ đạc, tiếng ho đau khổ tột cùng, có một lần, Kiều Thanh Thanh thấy có người nôn mửa ngã xuống, người qua đường đều bịt miệng và mũi tránh đi, sẽ không có người nào dừng lại, cũng sẽ không có ai cứu họ, mọi người đã mạo hiểm ra ngoài tìm vật tư thì sẽ không mạo hiểm để giúp đỡ một người mà họ không quen biết, tránh bị lây bệnh tật.

Kiều Thanh Thanh không tiếp tục nhìn nữa, nhưng cô biết rằng dưới ánh mặt trời, nếu không có ai cứu, người đó sẽ không đứng lên nữa.

“Đừng nhìn nữa, em luyện cung nỏ với anh đi, bia giấy đã dùng hết rồi.” Thiệu Thịnh An khép màn lại.

“Được rồi, em không nhìn nữa.”

Kiều Thanh Thanh làm cho Thiệu Thịnh An một đống bia giấy nữa, cẩn thận vẽ từng vòng một, cuối cùng dán các giấy mục tiêu lên bảng gỗ.

“Không sao đâu.”

“Em tới đi.” Thiệu Thịnh An lại đưa cung nỏ cho cô.

“Em?” cô sửng sốt một chút.

“Anh vẫn chưa thấy em sử dụng nỏ bao giờ, trước đây em cũng không chơi nỏ đồ chơi, lấy hiểu biết của anh về em, nếu không phải em đã hoàn toàn nắm giữ kỹ năng này, thì chính là em ghét cung nỏ.” Thiệu Thịnh An cười nhìn cô: “Nhưng anh nhìn ra được, em rất thích nó, bộc lộ tài năng cho anh xem sao, anh muốn nhìn.”

Có chút do dự mà cầm lấy cung nỏ, Kiều Thanh Thanh hít sâu một hơi nhấc lên, nhắm vào mục tiêu vào tờ giấy trên tấm gỗ, hai mắt híp lại.

Một mũi tên nỏ bay ra trúng ngay hồng tâm.

“Bull’s eye.” Trong mắt Thiệu Thịnh An tràn đầy kinh ngạc, vỗ tay tán dương.

“Không chơi nữa, anh luyện đi.” Kiều Thanh Than buông cung nỏ xuống, tiến lên rút mũi tên xuống.

Thấy cô chán nản, Thiệu Thịnh An làm sao mà còn tâm trạng luyện nỏ, anh đưa cung nỏ cho ba, để ba luyện, đi theo Kiều Thanh Thanh lên lầu.

Kiều Thanh Thanh thu dọn quần áo, nghiêng đầu: “Anh đi lên làm gì”
Bạn cần đăng nhập để bình luận