Thiên Tai Càn Quét

Chương 461: Vô Đề

Chương 461: Vô Đề

Mấy đợt diễn tập động đất này cha mẹ đều suýt nữa không theo kịp.”

Diệp Trường Thiên lặng thinh, sau đó nói: “Nhưng nếu con từ chức thì nhà mình phải sống tiếp thế nào đây?” Hắn làm việc là để nuôi ba mẹ và con gái. Hiện giờ hắn đang được ưu ái, tiền đồ xán lạn, đổi sang công việc khác sao có tiền lương và vị thế tốt như vậy được. Và chính công việc này cũng là thứ để những người khác không dám bắt nạt người nhà của hắn.

Tuy nhiên động đất quả đúng là một vấn đề nan giải. Ai biết trước được nó sẽ xảy đến vào ngày nào giờ nào, chẳng lẽ cả nhà mình lại cứ không làm gì cả, chỉ ở bên nhau mãi thôi sao.

Không.

Diệp Trường Thiên lắc đầu, hắn tiếp tục lái xe, một lát sau mới nói: “Cha, để con xin cấp trên cho mọi người tới ở tại ký túc xá của con, tuy hơi chật chội chút nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì con cũng có thể chạy tới kịp thời. Nơi đó lại là khu vực hành chính, có quân đội canh gác bảo vệ, khá an toàn.”

“Ây… được, được.”

Hôm sau, Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh đến sở quản lý bất động sản bán nhà. Bán cả hai căn, kết toán bằng vàng. Giá nhà tăng, bán hai căn thu về hơn bốn mươi lượng vàng, Kiều Thanh Thanh cất một nửa vào không gian, hai người thay hình đổi dạng cầm một nửa còn lại tới chợ đổi thuốc men và lương thực rồi cất hết vào không gian.

“Khoai tây, khoai lang, cà chua, bột mì, thịt heo…” Kiều Thanh Thanh kiểm kê một lượt, nhìn mười con lợn đã làm thịt trong không gian, lòng đầy thỏa mãn.

Mười con lợn đó, chỉ thế thôi đã tốn hơn mười ba lượng vàng rồi. Bây giờ thịt chất lượng tốt đắt đỏ vậy đấy.

Nhìn vẻ mặt sáng rỡ của vợ, Thiệu Thịnh An cũng vui lây, cười nói: “Sửa soạn xong chưa?”

“Xong rồi, em chia nội tạng lợn sang một thùng riêng, sau này cần lại lấy ra dùng.”

“Về thịt thì anh đừng lo, em và ba sẽ cắt chia ra sau.”

“Em cũng cắt được mà, trong không gian dao gì cũng có.”

Dưới sự sắp xếp này, lúc chuyển nhà họ không mang nhiều đồ đến phô trương, không thì lúc đổi lấy vật tư từ sở quản lý bất động sản sẽ thu hút sự chú ý của người ta quá.

Chuyển nhà tách ra hai chuyến. Mẹ con Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đưa một loạt qua trước, sau đó Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi ở lại canh chừng hành lý, quét tước, Kiều Thanh Thanh về đón nhóm ba Thiệu, dọn nốt chuyến cuối.

Kiều Thanh Thanh giao chìa khóa cho nhân viên được sở quản lý bất động sản điều tới bàn giao, vẫy tay với Trì Ngọc Tú ở phòng 702.

“Hẹn gặp lại.”

Trì Ngọc Tú vẫy tay, buồn rầu nói: “Hẹn gặp lại, chúc mọi người bình an như ý.” Cuối cùng bên chồng cũng xin được ký túc xá cho gia đình nên mấy ngày nữa Trì Ngọc Tú cũng sẽ chuyển nhà với mẹ chồng. Cuộc sống mấy năm ở nơi đây hệt một giấc mơ.

Hành lý chất thành đống lớn trên xe ba bánh. Thiệu Thịnh Phi đi xe đạp, mẹ Thiệu ngồi đằng sau. Ba Thiệu lái xe ba bánh, Kiều Thanh Thanh thì đạp xe một mình nhưng sau xe cô buộc rất nhiều hành lý, nặng trĩu.

Các xe đều buộc đèn, ánh đèn dẫn đường bọn họ đi suốt đêm từ Hoa Thành đến Hi Thành, giờ phút này cũng chiếu sáng con đường rời khỏi trung tâm căn cứ của họ, đi lên con đường bên ngoài căn cứ.

Ánh đèn lắc lư, cõi lòng Kiều Thanh Thanh lại vô cùng yên ổn.

Trên quãng đường ra khỏi căn cứ, bọn họ gặp một đoàn xe. Đoàn xe mở đèn chiếu xe, động cơ ầm vang, khi xe chạy như bay qua còn nghe được tiếng nhạc sàn trong xe và tiếng người cười vui.

“Những người đó là ai vậy.” Ba Thiệu tò mò: “Trông không giống đội an ninh.” Thế này có màu mè quá không vậy? Lãnh đạo cấp cao trong nhà máy ra ngoài cũng chẳng phô trương như thế.

Kiều Thanh Thanh không nhìn nữa, nói: “Chắc là con cháu nhà có chức có quyền ra ngoài du lịch. Bọn họ thường đến khu vực dã ngoại cắm trại mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận