Thiên Tai Càn Quét

Chương 483: Vô Đề

Chương 483: Vô Đề

“Bỏ đi, tuy chỉ có hai nữ một nam nhưng bọn họ trông có vẻ không bình thường, chắc không dễ đối phó đâu, đi thôi.”

“Những người khác vẫn đang theo sau.”

“Mặc kệ bọn họ, đi thôi!"

Mặt trời đang lặn, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, gió bắt đầu nổi lên. Kiều Thanh Thanh bắn hai mũi tên liên tiếp vào phía sau, rồi dừng lại tại chỗ. Sau vài phút, người phía sau cuối cùng cũng bỏ cuộc và rời đi. "Thật đáng sợ, cuối cùng cũng đi rồi, mẹ chỉ sợ bọn họ đột nhiên nhào tới." Kiều Tụng Chi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ba người tiếp tục đi về phía trước, một trận gió thổi tới, thổi tung cát bụi trên mặt đất.

"Gió lớn quá, mẹ Kiều con đau mắt." Thiệu Thịnh Phi muốn dụi mắt, Kiều Tụng Chi cản hắn lại.

"Tay bẩn thì đừng dụi mắt, để mẹ thổi cho.”

Kiều Tụng Chi thổi mắt cho Thiệu Thịnh Phi, nhưng hắn cảm thấy khó chịu, Kiều Thanh Thanh lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ cho hắn hai giọt: "Được rồi, con chớp mắt vài cái coi đã đỡ hơn chưa?"

Thiệu Thịnh Phi gật đầu: “Không còn đau nữa.” Kiều Thanh Thanh vặn nắp thuốc nhỏ mắt lại, nhíu mày cảm nhận cát trong gió: “Đến cát cũng bay lên rồi.” Chờ hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, tầm nhìn càng thêm mờ mịt, Kiều Thanh Thanh bật đèn pha lên, dưới ánh đèn, gió cuốn theo cát bụi mịn. Cô lấy mặt nạ chống gió ra chia cho từng người: "Đừng hít quá nhiều cát.” Đeo mặt nạ xong, cô lấy ra một tờ giấy, từ góc giấy xác định hướng gió. Gió Bắc.

"Chúng ta đi hướng này, cõng gió đi." Cô cảm thấy gió cát là điềm gở, theo bản năng đi hướng ngược lại.

Đi về phía Nam, Kiều Thanh Thanh cảm giác gió cát càng lúc càng lớn, bắt đầu đập vào trên lưng, cát dính khắp cổ, rất ngứa. Khi đến chỗ vắng người bọn họ dừng lại, Kiều Thanh Thanh dựng lều một lần nữa, sức cản của gió suýt chút nữa khiến chiếc lều bị lật, là Thiệu Thịnh Phi dùng sức đè mới ổn định được. "Gió to quá, mẹ cảm thấy hơi bất an." Kiều Tụng Chi cũng cảm thấy có điềm gở.

"Gió đánh con đau quá." Thiệu Thịnh Phi ủy khuất nói.

"Lều trại sắp dựng xong rồi, cố gắng nhịn chút nữa đi."

Chờ lều trại dựng xong, ba người chui vào, tiếng gió cát va vào lều trại rất ồn ào.

Bầu không khí bất an lan tràn, sau đó gió cát càng lúc càng nặng hạt, giống như có một bàn tay vô hình kéo lấy cát bụi trên mặt đất, sau đó nặng nề vung lên. "Lều đang rung chuyển." Kiều Tụng Chi nói.

Kiều Thanh Thanh mở lều, từ trong khe hở nhìn ra ngoài, chiếu đèn là có thể nhìn thấy vô số bụi cát quay cuồng trên không trung. Gió mạnh đến mức khiến cô không thể mở mắt ra hoàn toàn.

Mở cửa lều được một lúc thì gió cát chen vào, cô đành phải nhanh chóng kéo khóa lại ngăn cách gió cát bên ngoài xâm nhập vào.

Lo lắng trong lòng càng lúc càng tăng lên, lều trại thì không ngừng lay động, nơi trú ẩn tạm bợ này dường như cũng sắp không chịu nổi, nếu gió mạnh hơn thì bọn họ có lều trại cũng vô dụng.

Bọn họ có lều trại còn cảm thấy khổ sở, bên Thịnh An không có thì càng khó khăn bao nhiêu.

"Mẹ, con phải gia cố lều trại một chút." Kiều Thanh Thanh không để tâm trạng của mình sa sút quá lâu, cô có chuyện quan trọng hơn phải làm. "Để mẹ giúp con."

"Mẹ, mẹ ngồi yên trong đó đi, anh cả giúp con được rồi." Thân thể Thiệu Thịnh Phi khá cường tráng, sức lực cũng lớn, có hắn hỗ trợ thì chỉ cần bỏ một nửa công sức thì cũng có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.

Thiệu Thịnh Phi rất vui vẻ giúp đỡ, Kiều Thanh Thanh lấy một chiếc khẩu trang chống gió ra đeo cho hắn, mình cũng đeo vào, trang bị đầy đủ xong ra ngoài. Chưa đến mười phút đã xong toàn bộ, cô bảo Thiệu Thịnh Phi vào trước, còn mình thì kiểm tra lại chung quanh một lần nữa, sau khi xác định không có khe hở nào bị bỏ sót, cũng không có ai đang lén lút trốn ở gần, lúc này cô mới an tâm trở về lều trại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận