Thiên Tai Càn Quét

Chương 553: Vô Đề

Chương 553: Vô Đề

Anh Tam cắn ngọn cỏ nhìn hắn, nhấc chân: "Đi thôi, xuất phát." Lưu Chấn ở chỗ này bảo vệ những người sống sót khác.

Ngày đó, Thiệu Thịnh Phi mang về một con cá nửa sống nửa chết: “Dì Vương đào được trong vũng nước nói sắp chết rồi, nhưng vẫn chưa chết."

Con cá này Thiệu Thịnh An giúp hắn nướng, hắn tặng một nửa cho dì Vương, xem ra trên đường dì Vương đối xử tốt với hắn.

Ngày hôm sau, khi Thiệu Thịnh Phi trở về, trong túi thiếu hai mũi tên, hắn nhớ rõ em gái từng nói tên thiếu thì phải bổ sung, sau khi trở về lập tức tìm Kiều Thanh Thanh bổ sung tên.

"Gặp phải kẻ xấu", hắn giải thích.

Anh Tam qua đó giải thích: "Gặp phải mấy người sống sót cướp đồ, may mắn Thịnh Phi phát hiện nhanh, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Những người đó trốn trong bóng tối dùng cung nỏ đánh lén. Năm đó những người điều hành căn cứ vì bảo vệ dân chúng bình thường thành lập đội cung nỏ, khi tuyển người mới huấn luyện số lượng lớn, ít nhiều cũng lưu truyền kỹ thuật của đội cung nỏ ra ngoài, căn cứ lúc ấy không có nghiêm khắc phạt người không phải đội cung nỏ vẫn nắm giữ cung nỏ, đại khái là ôm tâm tư để cho dân chúng tự bảo vệ mình. Nhưng có người cầm cung nỏ tự bảo vệ mình, có người dùng cung nỏ xâm phạm lợi ích của người khác, những thứ này đều là không thể đoán trước.

Vì cảm tạ Thiệu Thịnh Phi, anh ta tới tặng một nắm rau dại, là dương xỉ, thoạt nhìn rất tươi mới.

"Là vừa hái, nấu một chút là có thể ăn." Anh ta quay người và rời đi.

Thiệu Thịnh Phi nói: "Cái này là anh Tam bò xuống dưới hố hái."

"Cậu ấy cũng quá khách khí rồi." Kiều Tụng Chi nhìn về phía Kiều Thanh Thanh.

“Vậy thì nhận lấy đi, đây là do anh cả tự mình cố gắng có được, anh cả, bọn họ bên kia có người bị thương sao?”

Thiệu Thịnh Phi gật đầu: "Có, có một người bị tên của kẻ xấu đâm trúng mông, lúc trở về vẫn ôm mông giống như rất đau, anh thấy anh ta chảy máu đỏ hết mông."

Kiều Thanh Thanh lập tức trở về lều lấy nửa lọ thuốc trị thương, bảo Thiệu Thịnh Phi đưa qua cho anh Tam. Thiệu Thịnh Phi đi rồi nhanh chóng trở về, sau khi trở về tiếp tục nói với người nhà về hành trình mạo hiểm của hắn, rõ ràng hắn chỉ đi ra ngoài ba tiếng đồng hồ, mà bị hắn nói ra thành ba mươi tập phim kịch tính mạo hiểm. Nhìn các trưởng bối vui vẻ nhìn Thiệu Thịnh Phi kể chuyện xưa, khóe mắt Kiều Thanh Thanh có ý cười, nhìn về phía Thiệu Thịnh An.

Sau bữa ăn, hai người đi dạo, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có.

Đồng hành làm cho mọi người cảm thấy hạnh phúc hơn, nhưng những khó khăn phía trước vẫn phải đối mặt. Kiều Thanh Thanh kể chuyện biển với Thiệu Thịnh An: "Lúc đó em rất sợ, nếu anh cùng ba mẹ ở bên kia biển vậy thì chúng ta sẽ không thể gặp nhau.”

Thiệu Thịnh An cũng giống như Kiều Thanh Thanh, vừa nghe tin này hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng anh biết vợ sẽ không đùa giỡn với chuyện này.

Nếu đó là sự thật, những ngày sau đó...

Anh trầm giọng nói: "Mặc dù lãnh đạo căn cứ sớm chuẩn bị cho trận đại địa chấn, nhưng kết hợp với kinh nghiệm mấy ngày nay của chúng ta, vấn đề vật tư vẫn là vấn đề rất lớn, hẳn là phần lớn vật tư đều bị mất ở trong vết nứt trên mặt đất, vấn đề máy bay anh cũng chú ý tới, anh biết nhiều hơn em một chút.

Anh và ba mẹ từng ở trong một căn cứ tạm thời, lúc ấy còn chưa có lốc xoáy, căn cứ có một chiếc trực thăng đột nhiên hỏng, các chiến sĩ hoài nghi là bị người ta làm hỏng, còn điều tra một phen, cuối cùng xác định không có người sống sót vụng trộm tới gần máy bay, chiếc máy bay còn nguyên vẹn khi kiểm tra một ngày trước đó, cứ như vậy đột nhiên hỏng.

Mấy ngày trước có máy bay rơi, em ở cách xa không nhìn rõ, nhưng anh và ba ở gần hơn chút, đại khái nhìn thấy một ít, trong quá trình bay trên không máy bay rõ ràng không ổn định, trước khi rơi phi công đã nhảy dù thoát thân, rất rõ ràng đó là đang thử máy bay, nếu không phải nhìn thấy tín hiệu của pháo sáng, anh và ba vốn định đi theo hướng máy bay bay ra tìm doanh trại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận