Thiên Tai Càn Quét

Chương 371: Vô Đề

Chương 371: Vô Đề

Cô lấy một lồng sủi cảo và một bát cháo loãng, ăn hết cháo và sủi cảo hấp. Sau khi ăn xong cô về phòng ngủ tiếp, mới vừa ngủ đã bị âm thanh khóc rống đau lòng làm bừng tỉnh.

Thiệu Thịnh An khẽ vỗ cô, nhưng cô không ngủ được.

"Ban ngày ngủ nhiều rồi." Cô khẽ nói.

"Không thì xem TV nhé?"

"Không xem." Kiều Thanh Thanh ôm anh.

Ở hướng khác có tiếng khóc, cơn mưa axit này mang đến bao nhiêu sự sinh ly tử biệt.

Cô nhớ đến những hình ảnh mình thấy trong tòa nhà, có người khi chạy đến tòa nhà thì da đã không còn, cả người như ếch bị lột sạch da, nhìn mà giật mình. Vết thương như thế trong thời gian ngắn không chết được, nhưng sống còn khó chịu hơn chết. Kiều Thanh Thanh sợ ở nơi mình không nhìn thấy, mẹ và chồng sẽ biến thành dáng vẻ kia. Đến khi hôm qua gặp lại, trái tim đang lo lắng mới bình tĩnh lại.

"Không ngủ được sao."

"Sắp ngủ rồi, anh ngủ đi."

"Em không ngủ thì anh cũng không ngủ."

"Anh muốn thi với em sao?"

"Không có, chỉ muốn ngủ cùng em."

Hai người như trẻ con anh một câu em một câu, thật kỳ lạ, nói chuyện không mặn không nhạt mấy câu như thế, Kiều Thanh Thanh lại thấy buồn ngủ. Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngủ thiếp đi. Thiệu Thịnh An ôm cô vào ngực, cùng đi ngủ.

Lúc thức dậy lần nữa đã hơn chín giờ sáng, hai vợ chồng rửa mặt sau đó xuống lầu. Trì Ngọc Tú mở cửa thấy bọn họ, bà cười nói: "Hôm qua nghe thấy động tĩnh nhà bên đây, thật vui vì mọi người bình an trở về."

"Cảm ơn, chị và dì Bùi vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn khỏe, bình thường chúng tôi vẫn không ra khỏi cửa. Đây là cho các cô, các cô cầm ăn đi."

Trì Ngọc Tú đưa hoa quả đồ hộp cho bọn họ, sự lo lắng này khiến người ta cảm động.

Kiều Thanh Thanh không từ chối, cảm ơn bà ấy, định quay lại sẽ tặng quà lại.

"Anh Bùi có về nhà không?"

"Không có." Đương nhiên Trì Ngọc Tú cũng lo lắng cho chồng, nhưng bà biết chồng bà ở trong viện nghiên cứu sẽ an toàn hơn ở nhà nhiều. "Lần này chắc ông ấy phải tăng ca." Bà đã quen rồi, sương mù lần trước cũng rất lâu chồng bà mới về.

"Nhất định trong viện nghiên cứu an toàn hơn, chị và dì Bùi ở trong nhà chờ cả nhà đoàn tụ."

"Mượn lời chúc của cô, chúng ta đều tốt. Vậy tôi trở về, lát nữa trò chuyện tiếp."

Xuống lầu sáu, đúng thật là còn để lại thức ăn cho bọn họ. Kiều Tụng Chi làm cháo dưa muối đậu rang đã hơi nguội, bà muốn hâm nóng cho bọn họ, Thiệu Thịnh An khoát tay: "Không cần, ăn thế được rồi."

Mẹ Thiệu ngồi trên ghế salon vá quần áo, ngoại trừ Thiệu Thịnh Phi, quần áo ngày hôm đó của mọi người đều bị thủng.

"Đừng thấy vá quá khó coi, quần áo còn tốt, nếu người trẻ tuổi các con không thích mặc thì để ba mẹ mặc. Chúng ta lớn tuổi, cái gì cũng mặc cả." Mẹ Thiệu cười nói: "Quần áo của các con bị rách thì đưa ra, mẹ vá lại."

"Không cần, một hồi con tự vá được." Thiệu Thịnh An nhìn trong nhà: "Anh cả đâu?"

"Anh con bị sốt, còn ở trong phòng ngủ đấy." Mẹ Thiệu tỏ vẻ lo lắng.

"Anh cả sốt à, để con xem." Kiều Thanh Thanh đặt bát xuống.

"Không sao, chỉ sốt nhẹ thôi, mẹ đã đo rồi, 37.7. Mẹ vừa đút thuốc cho nó, Thanh Thanh, con ăn sáng đi."

"Con đi xem thử đã."

Kiều Thanh Thanh đến phòng ngủ chính, ba Thiệu đang ngồi dưới đất gấp quần áo, thấy cô đến khẽ hỏi: "Đến xem Phi Phi à, nó không sao?"

Thiệu Thịnh Phi to con núp bên giường, trên người đắp chăn dày. Cô kéo tay hắn ra bắt mạch, lại khẽ đặt tay lên cổ hắn.

"Không sao, anh cả chỉ bị hoảng sợ. Sau khi về nhà thả lỏng rồi nên bộc phát, con kê thuốc cho anh ấy."

"Ừm, được."

Kiều Thanh Thanh không ngờ mấy hôm nay Thiệu Thịnh Phi luôn biểu hiện rất tốt, trong lòng lại che giấu sự sợ hãi như thế, cô đã sơ sót.

"Em đừng tự trách, anh cả luôn xem mình là anh cả." Lúc nấu thuốc, Thiệu Thịnh An ngồi trên ghế thêm củi vào lò than, dịu dàng nói: "Anh ấy cố gắng làm anh cả, anh ấy cũng muốn bảo vệ chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận