Thiên Tai Càn Quét

Chương 405: Vô Đề

Chương 405: Vô Đề

Cô bé cầm đầu cũng trát ít bùn và máu lên mặt đứa trẻ vừa nãy đang ngồi trên đất, vừa làm vừa hỏi: “Nhóc có sợ không?”

Tay đứa trẻ kia vẫn đang không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh: “Em không sợ, không sợ gì hết.”

Cô bé liền xoa đầu cậu nhóc, cười nói: “Tốt lắm, vậy nhóc làm lại lần nữa nhé, lần này mà thành công, hôm nay chúng ta có đủ thức ăn rồi.”

“Được ạ.”

Trong không trung phía xa xa, một con kền kền bị mũi tên bắn hạ, vậy nhưng khi lần theo vết máu để tìm xác chết, binh lính trong đội cung nỏ chỉ tìm thấy vài giọt máu vương vãi trên mặt đất.

Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể hét to lên: “Lấy xác kền kền cũng được, nhưng mũi tên kia rất đắt tiền, liệu có thể trả lại mũi tên cho tôi không?”

Không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, không ai đáp lời hắn, hắn đi vòng quanh một hồi, chỉ đành ủ rũ cất bước chân rời đi, khi hắn đi được khoảng năm, sáu mươi thước, sau lưng đột ngột truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng vật gì đó rơi xuống đất. Hắn ngoái đầu nhìn lại, một mũi tên còn dính máu bị ném trên mặt đất, hắn vội bước nhanh đến kiểm tra, liền phát hiện ra kí hiệu của bản thân trên thân mũi tên.

Trong không trung truyền đến tiếng đập cánh, người đàn ông vội đứng lên, chạy nhanh để đuổi theo hướng đám kền kền đang bay.

Đàn kền kền bay đến từ bên ngoài xông vào như vũ bão, chúng đánh hơi được mùi của con người nên tìm được đến đây, sau đó một đàn kền kền lớn đen sì nhanh chóng biến thành những đốm đen nhỏ hơn, tách ra tấn công các nơi khác nhau.

Cơ thể kền kền lớn hơn quạ đen vài lần, khi vỗ cánh trong không trung còn tạo ra luồng khí mạnh có sức uy hiếp rất lớn, lực tạo ra rất mạnh, chỉ cần một cú đánh có thể làm rung chuyển các cửa sổ, nhiều tiếng la hét sợ hãi liên tục vang lên trong nhà.

Tại cổng một nhà máy nào đó, Vu Tịnh Thâm vừa hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra nhà máy và động viên tinh thần công nhân, ông ta được vệ sĩ vây quanh, bảo vệ cẩn thận. Ông ta lên xe, chuẩn bị trở về khu hành chính, ông ta cảm thấy rất mệt mỏi, lười biếng dựa người vào ghế nghỉ ngơi, sắc mặt người lái xe đột nhiên thay đổi, một đàn chim màu đen sà xuống trước xe.

“Thị trưởng, xin hãy ngồi vững.” Tài xế hô to.

Vu Tịnh Thâm trợn mắt, chỉ thấy mối nguy hiểm kinh hoàng từ kính chắn gió khiến tài xế phải hốt hoảng lên tiếng cảnh báo, chưa kịp nói gì thì tài xế đã bẻ lái mạnh để cố tránh đàn chim.

Binh binh. Rầm.

Kền kền tấn công lên thân xe, tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên trong xe, nhờ dày dặn kinh nghiệm, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, người lái xe nỗ lực né được trận công kích thứ ba của đám kền kền, nhưng đàn kền kền vẫn đuổi theo không chịu bỏ cuộc, thay nhau tấn công lên xe, lực va chạm quá lớn khiến người lái xe không kiểm soát được tay lái, chiếc xe mất lái đâm vào dải phân cách bên đường, sau đó lao thẳng xuống sông.

Trên mặt sông, sóng nước dâng cao lên mấy thước, đàn kền kền đuổi theo bị nước làm cho ướt sũng cả người, sau khi không đánh hơi được mùi của con người, chúng liền bay lên cao, tiếp tục bay để tìm kiếm thịt tươi, vừa bay vừa phát ra tiếng kêu thê lương.

Trong xã khu Bình An, một mũi tên được bắn ra, mũi tên xuyên qua đầu một con kền kền, con kền kền kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất. Tuy đang hấp hối nhưng cánh kền kền vẫn không ngừng giật giật, trên mũi tên xuyên qua đầu kền kền còn được thắt một cái nơ.

Kiều Thanh Thanh bước đến xách xác chết con kền kền lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Kền kền bay đến đây nhiều quá, Thịnh An, cơ hội của chúng ta đến rồi.”

Thiệu Thịnh An gật đầu: “Chúng ta về nhà lấy thêm mũi tên đã, em cũng đừng gồng mình quá.” Khi làm việc, bà xã nhà mình thực sự như quỷ hám việc, nếu không có anh khuyên bảo, cô chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi.

“Em biết rồi.” Kiều Thanh Thanh bất đắc dĩ cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận