Thiên Tai Càn Quét

Chương 449: Vô Đề

Chương 449: Vô Đề

Phó đội trưởng vội vã đứng ở trước cửa, gấp gáp nói: “Mới nhận được tin, chỗ trường tiểu học cũ Tây Thành đêm nay có bữa tiệc tà giáo, các cô cũng đi giúp đỡ đi.”

Không đợi Kiều Thanh Thanh phản ứng lại phó đội trưởng đã vội vã rời đi gõ cửa các phòng ký túc xá khác.

“Ôi mẹ ơi, tôi ghét nhất là cái bữa tiệc tà giáo này, có vài người giống như người điên vậy không sợ chết, tôi có quen biết một người đã bị đâm một nhát vào bụng bởi những người cuồng tín đó.” Hứa Tịnh bỏ khoai lang sấy ở dưới giường, lấy vũ trang.

Kiều Thanh Thanh cũng đi về lấy bộ cung tên, lại sờ lên cái bắp chân xác nhận là cái dao găm vẫn nằm ở đó.

“Đi thôi.”

Đối với Kiều Thanh Thanh mà nói, hành động lần này không khác gì những nhiệm vụ bất ngờ trong quá khứ. Cô không ngờ mình lại gặp Trịnh Thiết Huy ở đây.

Mới đầu cô chưa nhận ra đối phương, mãi đến khi phát hiện đối phương nhìn chằm chằm vào mình, cô mới chú ý.

Lúc đó cô đang lau mũi tên, những tín đồ tà giáo chạy trốn bị cô và các tay bắn cung bắt lại hết, đội đàn áp tà giáo quét sạch toàn bộ trói gô kéo sang một bên. Sau khi cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ, cô ngoảnh lại xem, thấy trong nhóm tín đồ tà giáo bị áp giải có một người đàn ông trung niên để râu quai nón đang nhìn mình.

Lần đầu nhìn cô không nhận ra, vài giây sau mới biết đây là Trịnh Thiết Huy.

"Kiều... Thanh Thanh." Trịnh Thiết Huy thong thả thốt ra cái tên này.

Kiều Thanh Thanh nhìn ông ta bị lôi đi, biểu cảm không thay đổi.

"Có phải người kia quen cô không vậy? Ánh mắt ông ta đáng sợ thật." Đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi: "Ông ta cứ nhìn cô mãi, eo ơi, cái ánh mắt đó trông khiếp lên đi được, y như con sói ấy."

Kiều Thanh Thanh rũ mi mắt, tiếp tục lau chùi mũi tên: "Ông ta là một người hàng xóm cũ của tôi, không ngờ lại gặp ông ta ở đây."

"Hàng xóm à, bây giờ cô là tay bắn cung nỏ bảo vệ an ninh trật tự, ông ta thì lại hoạt động trong tà giáo. Haiz, thói đời này vốn vậy mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bên kia đang gọi chúng mình kìa, mình qua đó đi!"

"Các cô qua đây hỗ trợ thu xếp cho mấy Thánh Nữ này đi." Đội phó nói.

Các đội viên nữ được gọi hết tới. Kiều Thanh Thanh nhặt quần áo từ trên mặt đất, mặc vào cho người phụ nữ ở gần mình nhất. Toàn bộ bọn họ đều cuộn tròn trên một lớp quần áo trải dưới đất, không biết bị chuốc thuốc gì mà tất cả đều không tỉnh táo, cơ thể mất sức.

"Bọn súc sinh tà giáo này độc ác quá thể!" Một đồng nghiệp không nhịn được mắng thành tiếng.

Kiều Thanh Thanh bỗng ngưng tay, người phụ nữ này là Trịnh Lương Dĩnh.

Cõi lòng cô rét lạnh.

Mặc quần áo giúp Trịnh Lương Dĩnh xong, đối phương mở mắt, mơ màng nhìn thoáng qua Kiều Thanh Thanh rồi lại rơi vào hôn mê.

Trên đường về đơn vị, tâm trạng Kiều Thanh Thanh hơi nặng nề.

Cô đã hỏi thăm qua, chắc hẳn Trịnh Thiết Huy phải là cốt cán trong giáo hội, thế tại sao Trịnh Lương Dĩnh lại thành "Thánh Nữ"?

Trước kia cô đã từng nghĩ rằng tuy Trịnh Thiết Huy là cùng một loại người với Lâm Minh Dũng, thích luồn cúi, yêu quyền lực, nhưng Trịnh Thiết Huy nhỉnh hơn Lâm Minh Dũng một chút bởi vì ông ta có trách nhiệm với vợ và con gái. Trong mắt Lâm Minh Dũng, người nhà cũng được chia thành "có ích" và "vô ích", trong số những người "có ích", đối tượng "có ích hơn" sẽ càng được lòng ông ta, ông ta sẽ từ bỏ sự tồn tại giá trị không cao bằng "có ích hơn", giống như năm đó ông ta ruồng bỏ cô và mẹ cô Kiều Tụng Chi vì Vu Mạn Thục vậy.

Mấy năm trước thiên tai, Trịnh Thiết Huy bận bù lu bù loa, nuôi dưỡng toàn bộ gia đình bằng chính sức mình.

Vậy mà mới qua vài năm, dẫu Trịnh Thiết Huy vào tà giáo để theo đuổi "sự nghiệp" thì tại sao ông ta lại để cả con gái mình trở thành Thánh Nữ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận