Thiên Tai Càn Quét

Chương 224: Vô Đề

Chương 224: Vô Đề

Lâm Minh Dũng ném khăn mặt, nước bắn tung tóe khắp nơi: "Tôi nào không biết đạo lý này, nhưng hết lần này tới lần khác đồ đạc không có, hoàng kim châu báu trong nhà mấy năm nay dùng cũng không còn đủ nữa, tôi sẽ dựa vào lượng hàng hóa kia rồi ngẫm lại có cách nào hay không, bà tiếp tục thu dọn đồ đạc, chúng ta nhất định là phải đi qua trước chiếm được vị trí đầu.”

Vu Mạn Thục nhẹ nhàng trả lời: “Biết rồi." Nhặt khăn lên vắt khô lau mặt cho ông ta.

Kiều Thanh Thanh cũng không biết Lâm Minh Dũng đã về đào vàng, cô và gia đình đang trên đường đi.

Mặc dù mặt trời đã lặn, nhưng mặt đất đã bị thiêu đốt bởi ánh nắng mặt trời vẫn còn nóng chân sau khi mặt trời lặn về phía tây, ngay cả khi Kiều Thanh Thanh mang giày thể thao đế dày, bàn chân vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của mặt đất.

Cũng may hành lý không nhiều lắm, chỉ có năm vali, giảm bớt gánh nặng rất nhiều.

Buổi chiều tất cả mọi người ăn uống cùng nghỉ ngơi đủ, vì vậy khi đi đường mặc dù cảm thấy ngột ngạt khó chịu nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

"Mặt đất thật sự rất lộn xộn, khắp nơi đều giống như bãi rác. Dưới chân có vài mảnh sắt gỉ sét, mọi người hãy cẩn thận." Thiệu Thịnh An đi trước thỉnh thoảng lại nhắc nhở.

Tình hình mặt đường bây giờ quá tệ, đó cũng là lý do Kiều Thanh Thanh quyết định đi bộ, dù là đi xe máy hay xe đạp, đối mặt với tình hình đường xá như vậy đều không chịu nổi. Đương nhiên, trong không gian của cô cũng không có dự trữ xe hơi, chỉ dự trữ xe máy và xe đạp, đó là phương tiện giao thông mà cô chuẩn bị để sau này sinh sống ở căn cứ người sống sót, cũng như sau này khi động đất lớn chạy nạn.

"Trời tối hẳn rồi."

Sau khi đêm xuống, toàn bộ thành phố chìm trong bóng tối, không có chút ánh sáng nào.

"Dừng một chút, đeo đèn pin lên."

Thiệu Thịnh An đeo lên: "Con đi trước, mọi người đi theo con.”

"Ba mẹ, hai người và anh trai đi giữa, mẹ, mẹ đứng trước mặt con đi." Phía sau là Kiều Thanh Thanh, cô và Thiệu Thịnh An mỗi người đeo một cái đèn, một trước một sau cũng đủ để chiếu sáng rồi.

Cư dân lân cận vụng trộm vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy ánh đèn di động trên đường đều ở trong lòng thầm nghĩ là ai buổi tối lại ra ngoài, thật đúng là có vốn liếng, thời đại này còn có thể có đèn.

Trong bóng tối cũng có ánh mắt ác ý, ánh đèn quá tối bọn họ nhìn không rõ lắm, nhưng đèn pin cũng coi như là một đồ vật quý giá.

"Có người đang tới gần." Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng nói, cô nghe thấy tiếng bước chân khác, đại khái còn cách đó trăm mét: "Thịnh An, anh dẫn mẹ và mọi người tiếp tục đi về phía trước, sau đó tìm một chỗ tắt đèn pin tránh không được lên tiếng, Thịnh An, anh có thể làm được không?" Ban đêm rất yên tĩnh, giọng nói của cô cũng rất nhẹ, nhưng người nhà đều nghe thấy.

Thiệu Thịnh An muốn dừng bước, ông Thiệu cũng muốn mở miệng nhưng bị Kiều Thanh Thanh ngăn cản: "Mọi người đừng nói tiếp tục đi về phía trước đi." Một giây sau lớn tiếng hô to: "Tôi không đi cùng mấy người nữa, các người bắt nạt người khác, tôi muốn về nhà.”

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Thiệu Thịnh An quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng Kiều Thanh Thanh xách hành lý đi về.

Cuối cùng anh cũng hiểu được điều gì đó.

Giờ khắc này, trái tim Thiệu Thịnh An bị kéo lên, lý trí nói anh phải nghe lời Thanh Thanh, nhưng về mặt tình cảm anh không thể chấp nhận mình chạy trốn như một kẻ hèn nhát, để Thanh Thanh một mình đối mặt với nguy hiểm.

Do dự chỉ có hai giây, Thiệu Thịnh An làm theo cô. Anh kéo những người phía sau mình, bước chân chậm lại một chút nhưng không dừng lại.

Kiều Tụng Chi trong lòng rùng mình, sau đó đưa tay định túm lấy con gái, nhưng lại không túm được. Cắn chặt răng, bà ấy đành phải tiếp tục kéo quần áo của mẹ Thiệu, nhẹ nhàng cước bộ đi theo phương hướng của đội ngũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận