Thiên Tai Càn Quét

Chương 154: Vô Đề

Chương 154: Vô Đề

Nhìn vào mặt của những người kéo dây có thể biết được đứa bé đã được cứu lên vì trọng lượng tăng lên. Mẹ của đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào sợi dây, mong chờ sợi dây được kéo lên từng li từng tí một.

Lên được rồi!

Những cư dân có mặt ở đó hoan hô không ngớt.

“Mỹ Mỹ không còn thở nữa!” Mẹ của đứa bé đi lên một cách loạng choạng rồi hét lên khi không thấy đứa bé còn thở.

“Lúc nãy con vẫn còn thở mà!” Cha của đứa bé chạm vào và ngã quỵ xuống đất.

“Hô hấp nhân tạo đi, nhanh lên.” “Nhanh đưa nó tới bệnh viện đi!” “Bệnh viện cách đây quá xa!”

Kiều Thanh Thanh qua đó nói: “Để tôi xem giúp.”

Qua một lượt kiểm tra nhanh, cô lắc đầu, đứng dậy lùi về sau.

Ba mẹ của đứa bé gào khóc thảm thiết , cậu bé bơ vơ đứng qua 1 bên cũng đã hiểu ra gì đó rồi bật khóc.

“Con không cần ảnh bà nội nữa, con cần em gái huhuhu con cần em gái…”

“Thiệu Thịnh An nắm lấy tay Kiều Thanh Thanh, kéo cô đứng gần bên cạnh anh. Cảm nhận thấy sự lạnh người của Thiệu Thịnh An, Kiều Thanh Thanh ngỏ ý muốn về nhà: “Anh phải thay quần áo, chúng ta về nhà làm ấm người thôi.”

“Đi thôi.”

Vương Gia Nhạc cũng đi cùng 2 vợ chồng họ, khẽ tiếng nói: “Lúc nãy tôi hỏi nhỏ đứa nhỏ kia tại sao em gái lại vào đường hầm đó, nó nói nó muốn tìm ảnh của bà nội, haiz, quả thật là đáng thương, em gái của nó trông dễ thương như vậy mà.”

“Đứa trẻ nhà anh cũng phải coi cho thật kỹ.” Thiệu Thịnh An nói.

“Yên tâm đi! Tôi sẽ giám sát chặt chúng nó.”

Bi kịch đã xảy ra trong khu phố nhỏ, đây là hồi chuông cảnh tỉnh cho những bậc cha mẹ. Ba Thiệu cũng nghiêm khắc nói với Thiệu Thịnh Phi đừng đi gần mấy cái đường hầm đó: “Nếu không ba sẽ cầm chổi lông gà đánh con.”

Thiệu Thịnh Phi nhanh chóng đáp: “Con không đi, lần trước Phương Phương cũng qua rủ con nhưng con đều không đi.”

“Phương Phương? Con của Vương Gia Nhạc đó hả? Không được, chuyện này phải nói với dì Vương mới được, nhà bà ấy đông con nên sẽ có lúc không lo hết được.”

Kiều Tụng Chi đi ra ngoài, quay đầu nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ đang bị đánh.

Vợ của Vương Gia Nhạc đau lòng mà khóc, bà Vương an ủi cô ấy: “Bình thường nhà ta không bao giờ đánh bọn nhỏ, nhưng lần này đứa nhỏ đáng đánh, phải cho bọn nó biết sợ, bây giờ thì thấy đau xót nhưng sau này nỡ bọn nó gặp chuyện thì sao.”

Sau đó, tiểu khu tăng cường những biện pháp quản lý, Trịnh Thiết Huy đề nghị đào đường hầm càng sớm càng tốt, sau đó phải lại lấp trở lại.

“Không biết sau này có bắt chúng ta đền tiền không nữa.”

“Lo điều đó làm gì, mọi người đều làm như vậy, với cả mấy cái đó là công cụ trong nhà đã bị nước vào thì sớm muộn cũng bị hỏng không thể dùng được nữa rồi.”

“Vậy thì đào tiếp thôi, đợi khi đốt hết chỗ này thì những ngày tháng tiếp theo chúng ta đi đâu tìm gỗ nữa đây?”

“Tôi nghe nói có người ra chỗ Phật Sơn để chặt cây, chặt trộm thôi, đừng để cảnh sát phát hiện…”

Trịnh Thiết Huy nghe thấy vội vàng ho đánh tiếng để ngắt cuộc nói chuyện về vấn đề nguy hiểm này, cho dù muốn đến Phật Sơn để chặt trộm cây thì cũng phải tìm nơi kín kín mà nói chứ sao lại nói giữa thanh thiên bạch nhật như này cơ chứ.

“Ưu tiên đào đường hầm, đây cũng là vì sự an toàn cho những đứa nhỏ!”

Việc đào đường hầm thì nhà Kiều Thanh Thanh không tham gia, Kiều Thanh Thanh đang đợi 1 ngày có thời tiết tốt để có thể đi thăm Viên Hiểu Văn.

Đã 2 tháng cô không thể đi thăm Viên Hiểu Văn rồi, đáng nhẽ bọn họ có thể gặp nhau sớm hơn nhưng mẹ của cô bị bệnh cảm, tình hình càng xấu đi nên phải nhập viện để chữa, Sau khi mẹ ra viện cô lại bận đi tìm Bác sĩ Ngụy để học, đến tận bây giờ mới có thời gian rảnh.

Không ngờ rằng Viên Hiểu Văn cô vừa gặp hai tháng trước vậy mà bây giờ cô ấy gầy trơ xương phải nằm ở trên giường, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy vậy rất tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận