Thiên Tai Càn Quét

Chương 436: Vô Đề

Chương 436: Vô Đề

Anh cả ngồi xuống: “Nhưng mà quá đắt, 2 lạng 5 thức ăn mới có thể đổi một quả trứng, thực sự quá là đắt rồi.”

“Bây giờ ra chợ phải trả một cân thức ăn mới có thể đổi một quả trứng, vậy thì phải làm sao, mấy năm gần gây làm ăn không tốt, cái gì cũng thiếu, thôi được rồi, mau đi ngủ đi, một lúc nữa là 7h rồi, các con phải đi làm nữa.” Hai anh em họ về phòng ngủ, người anh cả trằn trọc mãi không ngủ được, người em giải tỏa được nỗi sợ hãi vực lại tinh thần nói: “Anh, hay anh em ta hợp tác với người khác, có thêm những người mới thì sẽ không sợ bị nhận ra.” Nghe em trai nói xong người anh đột nhiên bừng tỉnh: “Em điên rồi, đây không phải là dụ rắn vào hang sao, 20 tòa đều là người thân của chúng ta.” Người anh cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Thôi được rồi đừng nói chuyện này nữa, chỉ là quả trứng thôi mà, chúng ta kiếm một công việc sau này đổi lấy con gà cũng được,nghe hiểu không hả, đừng có mà nói ra ngoài đó, lầu chúng ta ở cũng coi như là ổn định, đừng có làm mọi việc phức tạp lên nữa.”

Người anh đã dạy cho người em một bài học, dập tắt ngay ý nghĩ mới xuất hiện. Người em cũng hiểu ra cách làm của bản thân thực sự quá nguy hiểm: “Em biết rồi anh, em sẽ không làm vậy đâu với cả em cũng không phải đứa ngốc mà.” Sau đó quả nhiên Trì Ngọc Tú đã nói chuyện này với em bà, em bà nhờ người trong đội an ninh, mấy hôm gần đây khu vực xã khu Bình An tuần tra rất nhiều lần, với mức độ tuần tra như vậy đã khiến cho nhiều người có ý định nản lòng. Kiều Thanh Thanh không biết đã xảy ra chuyện gì, sự việc vừa kết thúc thì cô cũng vừa hết ca trực đêm, trở về kí túc xá trong bộ dạng mệt mỏi. Đèn đường vừa sáng, vài người có ý định phạm tội lại nao núng, nhưng xét thật kĩ thì ca đêm cũng không dễ dàng hơn ca ngày vì ánh sáng của đèn đường khiến nhiều người muốn ra ngoài vào ban đêm để làm việc. Ban đêm có rất nhiều người ra đường, dĩ nhiên sẽ có chút hỗn loạn.

Sau khi kết thúc ca đêm mệt mỏi, Kiều Thanh Thanh về đến ký túc liền thay quần áo, điều kiện ở đây không được tốt nên không thể tắm rửa giặt quần áo hằng ngày, cô xịt khử khuẩn lên quần áo vừa thay để loại bỏ vi khuẩn trên bề mặt. Trong ký túc xá, Liễu Chiêu Vân không ở đó, hôm nay cô ấy trực ca ngày, đã rời khỏi ký túc xá. Kiều Thanh Thanh kéo rèm cửa lại, trong phòng cũng không thắp nến hay bật đèn, cô ở trong đó lấy ra đồ ăn sáng, một cái lồng hấp bánh bao bắp cải, một chén cháo còn có một bánh bao đường nâu, mọi thứ đều nóng. Cô không dám ăn mùi quá nồng nhưng mấy món này cũng ngon rồi. Thay vì ăn ngấu nghiến, cô dựa vào thành giường từ từ ăn để cho thức ăn xuống thực tràng, lấp đầy dạ dày xua tan cơn đói.

Khi ăn xong cái bánh bao cuối cùng, Kiều Thanh Thanh thở ra một hơi với sự mãn nguyện. Cô trực tiếp bỏ bát đũa ở trong phòng, đi ra mương đánh răng “Chị Thanh à, chị vừa kết thúc ca đêm ạ?”

Cách mương bốn đến năm mét, Tiểu Bằng cũng đi ra với cốc nước súc miệng để đánh răng.

Kiều Thanh Thanh nhổ nước súc miệng ra, trả lời anh ấy: “Đúng rồi, hôm nay em nghỉ hả?” Nếu giờ này đi trực ca ngày thì là đến muộn rồi. Tiểu Bằng nghe thấy cười gật đầu: “Vâng, hôm nay đến lượt em được nghỉ, muốn về thăm nhà.”

Hai người nói với nhau vài câu xong tiếp tục đánh răng rồi cũng thản nhiên nói câu tạm biệt, Kiều Thanh Thanh về ký túc ngủ còn Tiểu Bằng đem theo đồ đi xe về nhà.

Kiều Thanh Than rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ, đang trong giấc ngủ lại bị người khác đánh thức.

“Chị Thanh, chị Thanh chị có ở phòng không vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận