Thiên Tai Càn Quét

Chương 532: Vô Đề

Chương 532: Vô Đề

Sau khi ăn xong thì thay thuốc và uống thuốc, Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi nhanh chóng ngủ thiếp đi, Kiều Thanh Thanh mới lấy nhiệt kế trong người ra, nhìn nhiệt độ cơ thể bên trên, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm ra uống, lúc này mới quấn chặt chăn nhắm mắt lại. Dường như thoáng cái cô đã ngủ thiếp đi, nhưng giấc mơ kỳ lạ khiến cô bừng tỉnh hết lần này tới lần khác, khi tỉnh lại lần nữa cô nghe thấy tiếng nước, có người lội nước vào ban đêm đến.

Đèn trên thuyền kayak tắt, Kiều Thanh Thanh cẩn thận ngồi thẳng dậy, thuyền kayak hơi lắc lư, sóng nước tản ra. Cô lấy kính nhìn đêm ra xem xét xung quanh, phát hiện cách đó không xa có ba bóng người đi lại. Thỉnh thoảng họ nói chuyện khi đi lại, Kiều Thanh Thanh nghe họ nói cái gì mà: “Chắc là sẽ không đuổi tới đâu”, “Sang trái đi.”

Cô không lên tiếng, nhìn người đàn ông rẽ từ năm mét phía trước thuyền kayak và rời đi.

Bỏ kính nhìn đêm xuống, Kiều Thanh Thanh lại nằm xuống, thuận tay nhét nhiệt kế vào quần áo một lần nữa.

Kết quả không tốt lắm, 38°C.

Cô cũng cảm thấy đau họng, hơi nghẹt mũi. Cô nghe ngóng, Kiều Tụng Chi đang ngủ cũng có tình huống hô hấp không thuận, hẳn là cũng bị nghẹt mũi. Cô sờ cổ tay Kiều Tụng Chi, quyết định không đánh thức bà ấy dậy, hiện tại giấc ngủ đối với tác dụng chữa trị thể xác và tinh thần càng thêm quan trọng.

Kiều Thanh Thanh lấy nước nóng ra uống thuốc, sau khi uống thuốc xong thì uống hết số nướng nóng còn lại, sau đó lấy ra hai cái chăn điều hòa từ trong không gian, một cái đắp cho Thiệu Thịnh Phi, một cái đắp cho bản thân và Kiều Tụng Chi. Cô thở ra một hơi nóng và nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.

Khi sắc trời sáng, Kiều Thanh Thanh lập tức tỉnh lại, sau đó Kiều Tụng Chi cũng ngồi dậy xoa cổ: “Hình như nửa đêm lại sấm sét, khiến mẹ giật nảy mình.” Lúc nói chuyện phát hiện có âm mũi, vội vàng xoa xoa mũi.

“Mẹ, ăn sáng xong rồi uống thuốc.” Kiều Thanh Thanh nói không nên đánh thức Thiệu Thịnh Phi vội, để hắn ngủ đủ.

Bữa sáng rất thanh đạm, Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi đều không có khẩu vị gì, liền ăn cháo trắng với trứng cuộn dưa chua. Kiều Tụng Chi uống thuốc xong, lại đi sờ đầu Kiều Thanh Thanh, lo lắng nói: “Vẫn còn hơi nóng, làm sao bây giờ, loại hoàn cảnh này căn bản không dễ dưỡng bệnh.”

“Con không sao.” Kiều Thanh Thanh nhìn về phía Thiệu Thịnh Phi: “Anh cả không bị sốt, hô hấp cũng bình thường, để anh ấy tiếp tục ngủ đi.”

Ngày mới vẫn còn ẩm ướt, gió suy yếu một lần nữa có xu hướng mạnh lên, gió thổi tung mặt nước, lay động chiếc ô lều, chèo thuyền kayak cũng không ngừng lắc lư trong nước. Kiều Tụng Chi lại hắt hơi một cái, Kiều Thanh Thanh lấy canh gừng đường nâu cho bà ấy uống, lại bảo bà ấy cởi mũ xuống: “Để con xem đầu của mẹ.”

Vết sưng trên đầu Kiều Tụng Chi đã giảm bớt một chút, Kiều Thanh Thanh rót chút rượu thuốc, không tiện dùng ngón tay nên dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa.

“Hít, Thanh Thanh, đầu của mẹ không sao, tay con bị thương nghiêm trọng như vậy, móng tay cũng lật cả lên, đừng ấn đầu cho mẹ nữa, cẩn thận vết thương.” Kiều Tụng Chi muốn động lại bị Kiều Thanh Thanh ngăn lại.

“Mẹ, mẹ đừng để con không yên tâm.”

Lời này vừa nói ra, Kiều Tụng Chi cũng không dám động đậy.

Kiều Thanh Thanh xoa mười phút mới dừng lại, lại cẩn thận kiểm tra mắt Kiều Tụng Chi.

“Hai ngày nay đều tốt, mắt hoàn toàn có thể nhìn thấy.”

“Vẫn còn có chút viêm nhiễm, mẹ, mẹ nhớ nhỏ thuốc nhỏ mắt.”

“Biết rồi, mẹ vẫn nhỏ mà.” Kiều Tụng Chi cảm thấy sợ hãi, lúc ấy mắt không thấy rõ thật sự khiến cho bà ấy sợ hãi, thế gian này nếu bị mù thì phải làm sao bây giờ, phải liên lụy đến con gái, khiến Kiều Tụng Chi càng lo lắng chính là vết thương trên đầu con gái, ngất đi hai ngày, bà sợ hãi đến tột cùng, hiện tại lại không có bệnh viện, không thể chụp phim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận