Thiên Tai Càn Quét

Chương 433: Vô Đề

Chương 433: Vô Đề

Trong bóng tối, một ngọn lửa được châm lên, đó là ánh nến, hai bọn chúng nương theo ánh nến bắt đầu cạy khóa, mười mấy phút sau khóa đã cạy được. Hai người cẩn thận đẩy cửa ra.

Dưới cửa sắt cột một sợi dây rất mảnh, bọn chúng không thấy sợi dây mảnh kia đã rung lên, động tĩnh theo sợi dây truyền qua khe hở dưới cửa nhà 701.

Trong nhà, Kiều Tụng Chi mở mắt ra, bà ấy đã nghe thấy tiếng chiếc chuông nhỏ trên cửa phòng vang lên.

Bà ấy lập tức đứng dậy, mò mẫm tìm đèn pin bật lên rồi ra ngoài kiểm tra camera giám sát. Trong nhà có camera giám sát do Thịnh An lắp đặt trước khi đi làm xa nhà, vị trí rất bí mật, còn cố ý che khuất nên người ngoài không phát hiện ra. Bà ấy híp mắt, nhìn thấy trên hình ảnh thu được có hai người đã bước vào cửa sắt và đang táy máy lên cửa chống trộm vào nhà bà ấy.

"Hai người này trông quen mắt quá, hình như là người trong tòa nhà." Kiều Tụng Chi bỗng thấy ớn lạnh, đây là bọn trộm trong tiểu khu mà.

Mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi vẫn còn đang ngủ trong phòng, trong những ngày hội Thiệu Thịnh An không ở nhà, ba người bọn họ đã chuyển lên lầu bảy ở, vì thế vẫn còn trống một gian phòng, khoai lang khoai tây và các chậu rau khác trong phòng đều bị Thiệu Thịnh Phi chuyển lên sân thượng.

Sống ở đây chẳng sung sướng gì cho cam, nhưng tốt ở chỗ là an toàn, vì sự an toàn, mùi thối của phân gà con cũng không còn đáng ngại nữa. Mẹ Thiệu còn nói: "Ngửi thấy mùi này em mới có cảm giác an toàn, em chỉ sợ ngủ ở dưới lầu không chăm sóc tốt mấy con gà này được, mất đi một con thôi em cũng thấy xót muốn chết rồi."

Trước khi đi ngủ, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu còn làm vài cái bẫy, nối cửa sắt với chuông là một trong số đó, phía sau cửa vào nhà cũng đặt cả bẫy kẹp.

"A Hà, Phi Phi, hai người dậy đi, có người đang cạy cửa sắt nhà chúng ta." Kiều Tụng Chi trở về phòng đánh thức mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi. Ba người mang theo vũ khí đi ra khỏi phòng ngủ, Kiều Tụng Chi sắp xếp nhiệm vụ: "Phi Phi, con nhìn chằm chằm vào mấy cửa sổ trong nhà, đừng để người khác đột nhập vào nhà qua lối đó." Bà ấy lo xa, sợ rằng người xấu sẽ chia làm hai đường đánh bài giương đông kích tây.

Thiệu Thịnh Phi nghiêm túc gật đầu, nhón chân đi tuần tra cửa sổ.

Còn Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu thì cùng nhau núp sau cửa, hai người mỗi người canh giữ một bên.

Ánh mắt Kiều Tụng Chi kiên nghị, nghe thấy người bên ngoài đang loay hoay phá khóa, bà ấy thầm hít sâu một hơi.

Không thể để cho bọn chúng cạy cửa như vậy nữa, bà ấy ra hiệu với mẹ Thiệu, hai người rời khỏi cửa chính, lui vào phòng bếp nhỏ giọng bàn bạc.

"Bà thông gia, chúng ta phải làm thế nào đây?" Mẹ Thiệu cũng không quá sợ hãi, thực ra đây đã là lần thứ ba có người lén lút lên lầu bảy, nhà bọn họ nuôi gà, dù có chú ý vệ sinh thế nào thì vẫn luôn để lộ mùi và tiếng động ra ngoài. Chỉ là hai lần trước những người đó căn bản không mở được cửa sắt, đành phải bỏ cuộc ra về, đây mới là lần đầu tiên có người mở được cửa sắt.

"Chúng ta gây tiếng động dọa bọn chúng, nếu bọn chúng biết chúng ta đã tỉnh có thể sẽ chùn chân, hơn nữa đội an ninh nghe thấy tiếng động cũng có thể sẽ đến đây, như vậy bọn chúng sẽ càng sợ hãi, thậm chí sẽ rút lui."

Kiều Tụng Chi hiểu rõ, sở dĩ trộm được gọi là trộm chính là vì chúng hành động lén lút vụng trộm. Nếu để lộ ra tung tích chúng làm gì có can đảm dám nán lại.

Mẹ Thiệu cảm thấy cũng có lý.

Bên ngoài hai tên trộm còn đang cạy cửa, có điều hai ổ khóa cửa trên tầng sáu và tầng bảy đã được Thiệu Thịnh An và ba Thiệu cải tiến, không dễ cạy như vậy. Bận rộn một hồi lâu vẫn không có tiến triển gì, tên trông chừng kia đã thấy có chút sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận