Thiên Tai Càn Quét

Chương 173: Vô Đề

Chương 173: Vô Đề

“Ba thấy cái sốt màu vàng cũng ngon, sốt này là sốt gì thế?” Ba Thiệu hỏi.

Thiệu Thịnh An nhìn thoáng qua: “Sốt Mayonnaise ạ.”

Mọi người một tay cầm bánh, một tay cầm hộp sữa bò hâm nóng uống, bụng đã sắp được lấp đầy. Ăn sáng xong, ba Thiệu vội vã đi bắt đỉa tiếp. Thiệu Thịnh Phi cũng không sợ thứ này, la lớn nói muốn hỗ trợ, cuối cùng chỉ đành theo ý hắn.

“Anh xuống nhà xem tình hình.” Thiệu Thịnh An nói.

Bầu không khí vui mừng biến mất khi Thiệu Thịnh Phi lên tầng. Mẹ Thiệu lo lắng nhìn về phía ban công, xem một lần rồi dời mắt về, sau đó lại xem lần nữa.

“Đừng sợ, chúng ta đều đang ở nhà mà.” Kiều Tụng Chi nhận ra sự lo lắng của bà, an ủi bà.

Mẹ Thiệu cười gượng gạo: “Tối hôm qua bên ngoài cứ xôn xao, tôi nghe thấy có người đang khóc. Quê tôi có tục rằng nếu cứ khóc mãi thì người chết trong nước sẽ biến thành quỷ nước, quỷ nước muốn kéo người sống xuống nước làm kẻ thế chỗ. Bà nói xem có phải bên ngoài nhiều quỷ nước lắm không? Tôi cứ nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài mãi.”

Kiều Tụng Chi lạnh lòng, vẻ mặt cũng hơi cứng đờ, lát sau mới nói: “Tiếng nước là vì có gì đó trong nước, toàn mấy thứ đồ gỗ rồi chậu rửa mặt linh tinh các kiểu, va vào nhau là vang thành tiếng thôi mà.”

“Bà thông gia bà cũng sợ đúng không? Tôi sợ lắm, thật đấy, bà nói xem, rốt cuộc ông trời đang làm gì vậy?”

“Ài, dĩ nhiên là sợ rồi. Tôi nhớ lại cảnh tượng băng nứt hôm qua vẫn thấy sợ ơi là sợ, nhưng tôi tự an ủi bản thân rằng chúng ta đã may mắn lắm rồi, vẫn còn đủ cả gia đình, sáng nay vẫn có thể ăn bữa sáng cùng nhau, như thế là đủ rồi.”

Có lẽ cách nói bình dị gần gũi của Kiều Tụng Chi đã tác động đến mẹ Thiệu. Bà nghĩ lại thấy cũng đúng, người một nhà đều đang bên nhau, sợ gì quỷ nước chứ.

Lúc này, Thiệu Thịnh Phi trên tầng bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai. Mẹ Thiệu khiếp vía, vội vàng chạy lên tầng xem xét, liếc qua đã thấy con trai cả đang rúc trong lòng chồng mình hét lên thất thanh.

“Sao vậy Phi Phi? Phi Phi con sao vậy?”

“Thằng bé bị dọa rồi, mau đưa Phi Phi về phòng đi.” Ba Thiệu la lớn.

“Oa oa oa hu hu, quỷ, quỷ kìa!” Thiệu Thịnh Phi vùng vẫy khóc kêu.

“Phi Phi đừng sợ con ơi, mẹ ở đây mà Phi Phi.”

Vài phút sau Thiệu Thịnh Phi mới bình tĩnh lại, Kiều Tụng Chi hỏi con gái đã xảy chuyện gì.

“Anh cả bị thi thể trong nước dọa, mẹ cũng đừng nhìn ạ, khả năng lát nữa là trôi đi thôi.” Kiều Thanh Thanh nói.

Kiều Tụng Chi hít hà một hơi, từ “quỷ nước” mẹ Thiệu nói vang vọng trong đầu bà. Bà ấy nuốt nước bọt, hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Mẹ, mẹ đừng nhìn.”

Kiều Tụng Chi nắm lấy tay cô, kiên trì: “Mẹ chỉ xem thử một lần thôi.”

Hết cách, Kiều Thanh Thanh đành phải dẫn bà ấy qua đó xem.

“Con đang nhóm lửa thì bỗng nghe thấy anh cả kêu lên, lúc kéo anh ấy lại con thấy chỗ kia có một thi thể, rõ ràng ban nãy chẳng thấy gì, chắc mới trôi tới. Mẹ, mẹ phải chuẩn bị tâm lý thật vững, đó là một cái xác trương phình đó ạ.”

Đôi tay che mắt Kiều Tụng Chi hạ xuống. Kiều Tụng Chi chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn qua đó, trong phút chốc, bà ấy trợn to mắt, ngừng thở.

Kiều Tụng Chi không tìm được từ gì để hình dung cảnh tượng trước mắt mình lúc này, chỉ cảm thấy hãi hùng chết đi được, đồng thời cảm giác buồn nôn nảy lên cổ họng.

Kiều Thanh Thanh đỡ Kiều Tụng Chi cúi người nôn khan.

“Mẹ, mẹ ngửi thứ này đi.” Kiều Thanh Thanh đã sớm chuẩn bị, lấy dầu cù là đưa đến chỗ nhân trung của bà ấy.

“Mẹ ơi!” Mẹ túm cô rất mạnh khiến Kiều Thanh Thanh lo lắng gọi bà ấy.

Kiều Tụng Chi hít vào thở ra một lúc mới thẳng người dậy, thậm chí bà ấy còn nhìn thêm vài lần, nước mắt chảy xuống như mưa.

“Mẹ?” Kiều Thanh Thanh ngạc nhiên. Sao mẹ lại khóc rồi?

Kiều Tụng Chi nắm chặt tay cô, trong ánh mắt nhìn con gái ngập tràn sự thương tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận