Thiên Tai Càn Quét

Chương 414: Vô Đề

Chương 414: Vô Đề

Trên đường về, anh bị một đàn quạ đen tập kích, đội cung nỏ trực thuộc trong khu vực xuất hiện để giết quạ, anh cũng giết tiện tay giết được hai con.

“Người anh em, anh cũng nên chấp hành luật lệ, chúng tôi đang làm nhiệm vụ, anh không thể mang quạ đi được.”

Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Khi mọi người vây bắt, hai con quạ này bị lọt lưới. Nếu tôi không tự bảo vệ mình, tôi đã sớm bị thương rồi. Theo quy tắc của đội cung, đây là con mồi của tôi.”

“Người anh em, anh nói vậy không hợp lí chút nào, rõ ràng anh chẳng cần ra tay, anh có thể trốn mà.”

“Nếu có ý kiến phản đối, mọi người có thể tìm tổng đội trưởng Diệp để phân xử.” “Được rồi, để anh ta đi." Một người đàn ông khác đi tới, người đó khuyên Thiệu Thịnh An nên nhanh chóng rời đi: “Anh mau về nhà đi, trời tối thế này, ở bên ngoài mãi cũng không tốt.”

Thiệu Thịnh An ném hai con quạ vào giỏ trước, đạp lên bàn đạp rồi nhanh chóng rời đi.

“Anh Từ, tại sao anh lại để tên đó đi, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại phải sợ một mình tên đó?”

“Cậu thật ngu ngốc, anh ta nói không sai, cho dù mang đến chỗ đội trưởng Diệp, con mồi cũng là của anh ta, đàn quạ hẳn cũng sắp tấn công đợt tiếp theo, cậu không đuổi anh ta đi, chẳng lẽ lại để cho anh ta cùng đánh chắc? Đừng nhỏ nhen như vậy, mau đi bổ sung mũi tên đi, ống đựng tên của cậu trống rồi kia kìa.”

Khi trở lại tòa nhà, Thiệu Thịnh An tình cờ bắt gặp Kiều Thanh Thanh đang tuần tra trước cổng, anh vác xe đạp lên tầng rồi quay xuống giúp cô.

“Anh không cần vội như vậy, em có thể xử lí được. Anh qua đây, hôm nay khu này rất an toàn.”

Kiều Thanh Thanh lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh, vừa lau vừa hỏi anh có phải trên đường đi gặp chướng ngại vật gì không: “Em thấy trên xe anh có một con quạ đen, anh bị quạ đen tấn công?”

“Ừm, đụng độ ở quảng trường bên kia, cũng may đội cung đang tuần tra ở gần đây, bọn anh cũng không gặp phải vấn đề gì lớn.” Thiệu Thịnh An kể lại chuyện vừa rồi cho cô nghe.

“Lại còn so đo cả hai con quạ đen, nếu đã có bản lĩnh này, tại sao bọn họ không điên cuồng rèn luyện rồi tự bắt đi, lần sau đừng để bốn con tám con cùng lọt lưới, đến lúc đó lại mất công so đo.” Kiều Thanh Thanh lạnh lùng nói: "Lòng dạ hẹp hòi.”

Thiệu Thịnh An nở nụ cười: "Bà xã đừng tức giận, anh không phải chịu thiệt. Trong đội đó vẫn có những người hiểu chuyện.”

Hai người cùng nhau tuần tra, hôm nay không thu được gì, xã khu Bình An hiếm khi yên bình đến vậy.

Tuy nhiên hôm nay bọn họ vẫn nhận được một tin tốt, quả trứng đầu tiên đã nở, gà con mới sinh rất lanh lợi, không ngừng kêu cục ta cục tác, lúc ăn cũng rất nhiều.

“Cái đầu cũng to hơn đàn gà lúc trước, hai đứa có nhận ra không?” Kiều Tụng Chi hào hứng ôm gà con trong lòng bàn tay, nâng lên cho nhóm người Kiều Thanh Thanh xem.

“Lớn hơn rồi, đây hẳn là thế hệ sau tốt hơn, đã dần thích nghi với môi trường.” Kiều Thanh Thanh cười nói.

Sau đó, gà mái trong chuồng bắt đầu nhiều hơn đẻ trứng, mọi người đều không nỡ ăn trứng đã thụ tinh, giữ lại tất cả để ấp.

Tính đến hiện tại, hơn một nửa số gà đã bị kền kền dọa chết, tổn thất không nhỏ, nhưng những con gà sống sót rõ ràng càng ngày càng khỏe, hơn nữa thế hệ tiếp theo nở ra lại càng thích nghi tốt hơn với điều kiện sống khắc nghiệt. Đây là tin tốt nhất. Những chú gà con mới nở được tách riêng khỏi mẹ, mỗi ngày đều không ngừng kêu chiếp chiếp, há mỏ xin ăn.

Kiều Thanh Thanh nhân cơ hội hỏi cán bộ đến thu thập xác quạ đen: “Không phải lần trước anh nói xác quạ sẽ được đem đi xử lí, chế biến thành thức ăn cho vật nuôi sao? Thức ăn đó thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận