Thiên Tai Càn Quét

Chương 177: Vô Đề

Chương 177: Vô Đề

Kết quả là giữa trưa hôm sau, em rể Vương Gia Nhạc đã tự quay về. Anh ta ôm theo một cái thùng, tự bơi về, vừa lên bờ đã nôn mửa, nôn xong thì hôn mê bất tỉnh. Nhà họ Vương rối tung lên, vội vã muốn khiêng người vào. Kiều Thanh Thanh nghe tiếng lập tức ngăn lại: “Cởi quần áo rồi tắm rửa cho anh ấy trước, khả năng trên người anh ấy dính phải thứ bẩn trong nước.”

Người nhà họ Vương bị dọa nhảy dựng lên, bà Vương vội nói: “Nghe lời Thanh Thanh đi.”

“Nhưng trong nhà không có nước để tắm ạ.” Vương Gia Hân nhíu mày.

Mấy năm nay, người trong gia đình nào tắm được tử tế, mười ngày nửa tháng nhúng được chút nước lau mặt đã xa xỉ lắm rồi.

“Chủ yếu là vứt quần áo bẩn đi, không có nước thì lấy khăn lông sạch lau người cho anh ấy. Anh ấy uống phải nước bẩn, ép anh ấy nôn ra, lấy cái thìa đè gốc lưỡi anh ấy lại.”

Người nhà họ Vương vội vàng làm theo. Kiều Thanh Thanh thấy bọn họ bắt đầu cởi quần áo cho anh ta thì quay người tránh về nhà mình.

“Những gì nên làm chúng ta đều đã làm, sắp tới đây đừng mở cửa ra.” Kiều Thanh Thanh nói với người trong nhà.

Hai ngày sau, Vương Gia Nhạc đi sớm về muộn, cuối cùng cũng tìm được những người thân còn lại, đón bọn họ trở về. May mắn là em trai họ và em gái họ của anh ấy đều lánh nạn trong công trình kiến trúc, ngoài việc suýt đói ngất ra thì không gặp vấn đề gì khác.

“Chồng Gia Hân có vẻ sắp không xong rồi.” Lúc trả thuyền xung kích, Vương Gia Nhạc buồn thương nói với phía Kiều Thanh Thanh: “Nước bẩn và độc hại quá. Cậu ấy bơi về, dọc đường uống không ít nước bẩn, vừa về nhà đã nôn ra, chẳng ăn uống được gì, sáng nay đã ho ra máu.”

“Bên bệnh viện nói sao?” Kiều Tụng Chi hỏi.

“Vừa rồi cháu đi ngang qua bệnh viện, trong đó toàn người là người, đến chỗ đặt chân cũng không có, cực kỳ rối ren, có cả người đánh nhau. Chỗ nào cũng lộn xộn, rất nhiều người lên cơn sốt và nôn mửa, mặt đất rất bẩn, trong không khí toàn mùi hôi thối. Cháu tốn hết sức hỏi thăm, bọn họ toàn nói trong bệnh viện không có thuốc, thực sự không còn chút thuốc nào. Rối loạn, bên ngoài loạn hết cả rồi, mọi người không tưởng tượng được hôm đó đáng sợ đến nhường nào đâu. Nhiệt độ tăng đột ngột, lớp băng dưới chân đột ngột nứt gãy, băng dày như vậy mà chẳng còn gì. Tất cả công trình kiến trúc, phòng ốc lánh nạn xây trên băng đều sụp đổ vào trong khe băng nứt. Có người ngã xuống, thoắt cái đã biến mất, cháu chạy như điên, liều mạng mà chạy, cháu thấy phổi mình như sắp cháy đến nơi. Lên đến nhà, cháu ngã xuống luôn chẳng động đậy nổi, sau đó mới bò dậy xem. Đó là địa ngục, địa ngục thật sự!”

Khi nhớ lại, trong mắt Vương Gia Nhạc vẫn còn sự hoảng sợ.

“Chúng cháu trốn trong nhà, không có đồ ăn không có thức uống, chẳng có gì hết. Thời buổi này mọi người đều khó khăn, người sống ở đó không muốn, cũng không có cách giúp chúng cháu. Cháu tận mắt chứng kiến thuyền vật liệu chìm nghỉm, rất nhiều người biến mất giữa lớp băng.”

Anh ấy không dám kể hết những điều này cho người nhà, chỉ có thể nói cho nhà Kiều Thanh Thanh. Nói xong, anh ấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, đỏ mắt xuống tầng.

“Haiz.” Kiều Tụng Chi thở dài, nghiêng đầu lau nước mắt.

Ngày thứ năm nóng lên, bố con nhà họ Trần trở về tiểu khu với vòng bơi đeo quanh thắt lưng, Trần Bính Cương kéo con trai lên lầu và hét lên: “Nó phát sốt rồi, ở chỗ trú ẩn không có đồ ăn thức uống, cũng không có đủ thuốc, các người mau đi tìm thuốc, tìm 801, tìm 802 mượn đi.”

Kiều Thanh Thanh không cho thuốc, hai năm thiên tai, không phải những người hàng xóm chưa từng bị bệnh. Bệnh viện thường xuyên trong tình trạng khan hiếm thuốc, nếu bị bệnh không có chỉ có thể đi vay mượn khắp nơi.

Thuốc của gia đình Kiều Thanh Thanh trước đó đã cho vay nhiều lần, đã sớm “dùng hết”. Trước đây không có, hiện tại chắc chắn cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận