Thiên Tai Càn Quét

Chương 198: Vô Đề

Chương 198: Vô Đề

“Quần áo nhiều quá, anh phụ một chút.”

Quần áo được mang về phòng, Kiều Thanh Thanh ngồi bên giường gấp quần áo, thấy Thiệu Thịnh An còn chưa rời đi, cô ngồi dưới đất vá lại cái lỗ trên quần cho Thiệu Thịnh Phi, nhịn không được cười: “Em thật sự không sao hết, anh không cần phải đi theo em như vậy. Anh muốn biết về chuyện cung nỏ, em có thể nói cho anh, chỉ cần khi nghe xong anh không được đau lòng."

Thiệu Thịnh An đặt kim chỉ xuống, ngồi nghiêm chỉnh, một bộ chăm chú lắng nghe.

“Em là người may mắn sống sót ở căn cứ học được cung nỏ, lúc ấy quạ đen hoành hành, so với tình hình mạt thế trước thì lớn hơn một chút, không chỉ ăn thịt thối, mà còn suy nghĩ đối với người sống, có người mang trẻ con ra cửa, đứa trẻ cứ như vậy được ôm vào trong ngực, chẳng ngờ mấy giây sau liền bị quạ từ trên trời rơi xuống mổ, khiến chúng ta hoàn toàn không thể nhận ra được, các thủ lĩnh ở căn cứ đã quyết tâm đối phó với lũ quạ đó. Họ tuyển người làm nỏ, thành lập một đội bắn nỏ, em không được chọn, bởi vì cạnh tranh quá kịch liệt, chẳng qua sau khi huấn luyện, em đã tự học làm cung tên, tự làm nó trong một thời gian dài, em cũng không nhớ là bao lâu nữa."

Kiều Thanh Thanh có chút hoài niệm mà nói: “Ngay lúc làm ra nó, em thực sự rất vui, sau đó lại còn bắn chết hai con quạ đen để ăn, hương vị rất tệ, vừa tanh vừa hôi lại rất khét, ăn bữa đầu tiên thì bị tiêu chảy, chẳng qua một con dư lại kia em không ném, mà ăn luôn nó.”

“Bắn xa, kỹ năng của em đã phát triển vào thời điểm đó, sau này, thời điểm em muốn giết Lâm Minh Dũng, vốn có ý định dùng nỏ tấn công từ xa, nhưng mà lúc ăn cơm, những lời ông ta nói làm em buồn nôn, lại còn dám nhắc đến mẹ em, lúc đó em thật sự nhịn không nổi mới ra tay ngay tại chỗ, nếu khi đó em có thể kiềm chế một tí, ám sát ông ta sau, thì có lẽ em sẽ không ngồi tù, trong trận động đất đáng lẽ em có thể tránh được trọng thương như vậy, nhưng em không hối hận, muộn từng giây từng phút trở lại mười năm trước, em cũng không thể đợi được, may mà em đã chết, cho nên chúng ta mới có thể gặp lại nhau.”

Thiệu Thịnh An hối hận, anh ép buộc mình mỉm cười: “Đừng nói nữa, tất cả là lỗi của anh vì đã gợi lại những ký ức không mấy vui vẻ đó của em.”

“Không, em đã sớm thông suốt rồi, đó là cả đời của em, em nên đối mặt với nó chứ không phải trốn tránh nó.” Vẻ mặt Kiều Thanh Thanh ngược lại rất nhẹ nhàng: “Chủ đề ngày càng xa, em sẽ tiếp tục nói với anh vậy. Một ngày nào đó, em đi ra ngoài tìm vật tư, thực ra có rất nhiều người sống bên ngoài căn cứ, bọn họ không chịu tuân theo kỷ luật của quân đội, thích sống tự do bên ngoài hơn, em nhìn thấy một người phụ nữ bị nhốt trong lồng sắt, anh không thể tưởng tượng được cô ấy trông thảm hại như thế nào đâu, có người bắt cô ấy, giam cầm cô ấy, cắt lưỡi và thịt chân cô ấy để ăn."

Nghe thấy vậy Thiệu Thịnh An hít vào một ngụm khí lạnh, Kiều Thanh Thanh cười khổ: “Lúc ấy thật sự em bị dọa đến nhảy dựng, thật ra trước đây em có nghe nói có chuyện như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên em nhìn thấy, càng khiến em không thể chấp nhận được chính là, cô ấy đang mang thai, người rất gầy gò và phờ phạc, nhưng bụng lại rất to. Cảnh tượng giống như địa ngục, em muốn cứu cô ấy ra, nhưng còn chưa kịp cạy khóa ra thì đã có người tiến vào, em cẩn thận nằm trên mái nhà, trơ mắt nhìn những người đó chặt đứt cánh tay của cô ấy, chờ những người đó đi rồi, em mới biết mình không thể cứu được cô ấy nữa, cũng không có cách nào mang cô ấy đi, cô ấy không thể nói chuyện, mở miệng không tiếng động mà thì thào với em, so sánh trái tim của cô ấy với bàn tay nguyên vẹn còn lại, cô ấy yêu cầu em giết cô ấy."

“Thanh Thanh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận