Thiên Tai Càn Quét

Chương 385: Vô Đề

Chương 385: Vô Đề

"Hai mươi bảy ngày, chưa có lúc nào ngừng mưa lâu như thế, chẳng lẽ mưa axit sẽ ngừng." Kiều Tụng Chi nghĩ đến việc này thì hơi kích động.

Đầu mùa thu năm thứ bảy tận thế, một tháng trời ròng rã mưa axit không hề xuất hiện, xã khu Bình An dần trở nên náo nhiệt. Kiều Thanh Thanh cất bó tên nỏ lại, vươn vai, để nghị: "Chúng ta xuống lầu tản bộ đi."

Cả ngày Kiều Thanh Thanh tăng thời gian rèn luyện thân thể tản bộ trong tiểu khu, mỗi ngày đều đi vòng quanh các tòa nhà một giờ.

Lúc tản bộ, Kiều Thanh Thanh nói: "Con định ấp trứng gà, nuôi gà trong nhà."

Mưa axit ăn mòn kiến trúc, may mà xã khu Bình An nhóm người Kiều Thanh Thanh là xây mới, lúc đó vì chống nắng nên tầng cách nhiệt đổ bê tông vô cùng dày. Một năm nay sân thượng đã mỏng đi mấy tấc, may mà không bị xuyên thủng. Bây giờ trên sân thượng mấp mô, Kiều Thanh Thanh nghĩ không chắc mai này sẽ không có nguy hiểm gì, sau khi mưa axit ngừng cô không chuyển bồn cây lên sân thượng mà vẫn trồng ở tầng sáu. Còn sau này khi ấp gà con, cô định nuôi ở tầng bảy, như thế mới có thể giảm bớt ảnh hưởng khi nuôi gà đối với hàng xóm.

Mấy năm nay không có cơ hội chăn nuôi thích hợp, mặc dù mưa axit không vào nhà nhưng trong không khí đều là hơi nước của nó. Một năm nay trồng rau quả bị ảnh hưởng, phát triển không tốt, chắc gà con cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên Kiều Thanh Thanh mới chờ tới hôm nay.

Đối với chuyện này mẹ Thiệu rất ủng hộ: "Trước kia ở quê mẹ có nuôi gà, rất có kinh nghiệm. Con cứ việc ấp trứng, mẹ nuôi là được."

"Mẹ chưa từng nuôi nhưng có thể học." Kiều Tụng Chi nói.

Khi không có đàn ông ở nhà, chuyện gì nhóm người Kiều Thanh Thanh cũng có thể tự làm được. Cô tập trung ấp trứng, không hề lãng phí quả trứng đã thụ tinh nào. Sau đó, mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi bắt đầu gọt gỗ dựng hàng rào, ngăn cách tầng bảy thành từng "Phòng nhỏ", còn làm nắp đầy. Bà định sau khi ấm gà con sẽ để mỗi phòng nhỏ nuôi mấy con, dễ quản lý hơn.

Chuyện nuôi gà này Kiều Thanh Thanh có nói với Trì Ngọc Tú, nói mình mua một số trứng gà thụ tinh trong chợ, sau khi ấp xong sẽ nuôi gà con.

Trì Ngọc Tú cũng dao động, chồng bà từng nói muốn lấy hai con gà mái từ nông trường về nuôi, trứng gà ăn ngon, nhưng mấy năm nay không có cơ hội.

"Tôi có thể đổi mấy con với cô không?"

Kiều Thanh Thanh vui vẻ đồng ý, tính toán đến lúc đó sẽ đổi hai con gà một đực một cái cho bà.

Lúc ba người Thiệu Thịnh An được nghỉ ngơi về nhà đã thấy một đám gà màu vàng lông xù.

"Gà con" Thiệu Thịnh Phi ngạc nhiên kêu lên: "Nhiều gà con quá, gà con." Trong tay hắn cầm gà con, gà con nhẹ nhàng mổ hắn, trên mặt hắn đầy sự vui vẻ.

Ám ảnh mưa axit dần biến mất, người ta trở lại với cuộc sống bình thường, không thể chìm trong quá khứ đau thương mãi.

Sự nghiệp nuôi gà của Kiều Thanh Thanh phát triển thuận lợi, dưới sự nuôi dưỡng cẩn thận của nhà bọn họ, mỗi con gà đều được nuôi sống khỏe mạnh lớn lên. Kiều Thanh Thanh nhìn bọn chúng rất dịu dàng, có kế hoạch nuôi gà con lớn lên nấu mười tám món ăn.

Sản xuất khôi phục toàn diện, dân chúng cảm thấy kế hoạch sản xuất của cán bộ cấp cao nhiều hơn trước, mở nhà xưởng mới, thêm dây chuyền sản xuất mới, có nhiều công việc mới hơn. Toàn bộ căn cứ giống như con quay xoay tròn nhanh chóng, dân chúng không có thời gian để cảm thấy đau lòng, cố gắng làm việc vì đồ ăn sống còn.

Kiều Thanh Thanh cảm giác được kiếp này đã khác biệt, ít ra kiếp trước không có nhiều công việc như thế. Cô hiểu rõ, cán bộ cấp cao đã tin bóng đêm vô tận và động đất, đang dùng hết sức tích lũy vật tư cứu mạng trong tương lai. Cô vui khi nhìn thấy sự thay đổi này, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ lo lắng nhìn lên trời.

Hiếm khi Bùi Nghiêm được về nhà đoàn tụ, Kiều Thanh Thanh thấy ông gầy hơn so với năm trước mới gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận