Thiên Tai Càn Quét

Chương 520: Vô Đề

Chương 520: Vô Đề

Nó bắn trăm phát đều trúng cả trăm, mọi người cứ việc xông hết lên. Tôi sẽ kéo thêm mọi người chết cùng tôi, để mọi người làm đồ bồi táng cho người khác.”

Phối hợp với lời của Kiều Thụng Chi, Thiệu Thịnh Phi di chuyển cung tên theo, nhắm một vòng vào những người đó.

Có một người lui về sau, sau đó là người thứ hai.

Bọn họ cúi xuống nước tìm vật tư sau đó dần dần đi ra xa, nhưng có người vẫn chưa từ bỏ ý định. Thiên tai và tận thế đã mang đến cho họ sự kinh hoàng, sau khi đã nhìn thấy được năng lực của Kiều Thanh Thanh khiến cho họ phải quyết tâm giành lấy bằng được. Nếu như giành lấy được nó thì nhất định sẽ có thể tiếp tục sống.

Nước mưa rơi xuống khuôn mặt bất tỉnh của Kiều Thanh Thanh, Kiều Tụng Chi muốn tháo ba lô xuống để lấy chăn khẩn cấp ra đắp lên cho con gái, nhưng những ánh mắt xung quanh như sói rình mồi khiến bà ấy chỉ có thể cầm dao, bày ra biểu cảm hung dữ nhất trong đời này của mình. Bà ấy dữ dằn trợn mắt nhìn về phía những người kia, ý là để cho họ sợ mà lui về phía sau.

Có vài người bỏ đi, vẫn còn năm người đứng vây quanh bồn nước. Bỗng nhiên Thiệu Thịnh Phi kêu lên: “Mẹ Kiều, không thấy một người nữa đâu.”

Trong lòng Kiều Tụng Chi trùng xuống: “Cẩn thận ở dưới nước.”

Vừa dứt lời thì một bàn tay từ dưới nước ở bên cạnh bồn nước phía sau lưng Kiều Tùng Chi thò ra, đẩy mạnh về phía Kiều Tụng Chi, định lôi bà ấy xuống nước. Kiều Tụng Chi mang theo dũng khí quyết đánh tới cùng, biết là mắt mình không nhìn rõ nên đành theo đà đó, ngửa ra phía sau. Kẻ đánh lén không ngờ lại kéo được bà ấy xuống nước một cách dễ dàng như vậy, mà lực dùng để kéo bà ấy xuống lại quá lớn nên nhất thời không thu lại được. Chỉ hai giây trong lúc người kia không phản ứng kịp thì Kiều Tụng Chi đã nhào tới, lấy cây gậy trong tay đâm hết sức vào người hắn ta.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, màu đỏ dần lan ra.

Người đàn ông kia tóm được tay của Kiều Tụng Chi, liều mạng giãy giụa đá đấm. Nắm đấm và cú đạp chân rơi xuống trên người bà ấy, nhưng Kiều Tụng Chi vẫn bất động. Quyết tâm bảo vệ con gái lớn bao nhiêu thì sức chịu đựng bộc phát ra bấy nhiêu, Kiều Tụng Chi chưa bao giờ muốn giết người như vậy. Cuối cùng bà ấy cũng hoàn toàn hiểu được tâm trạng của con gái, khi mà người mình yêu nhất gặp phải nguy hiểm thì cho dù là thần phật gì đi nữa bà ấy cũng dám giết.

Nước sâu hơn một mét đã trở thành một nhà tù không cách nào trốn thoát, người đàn ông kia không có cách nào chạy thoát. Kiều Tụng Chi quyết tâm kéo lấy hắn ta cùng nhau xuống địa ngục, bà ấy hết sức nhấn mạnh con dao xuống, tay chân và lưng đều dùng sức. Hai người vật lộn ở dưới nước, dùng cách thức chiến đấu nguyên thủy thô bạo nhưng đơn giản nhất, không ai thả ai đi. Cuối cùng, người đàn ông kia há miệng ra, uống từng ngụm nước lớn. Kiều Tụng Chi nín thở đến giới hạn, sau khi ngực và phổi va chạm vào nhau thì có hơi khó chịu, nín thở ở dưới nước càng khiến cho cơn đau trầm trọng hơn, màng nhĩ cũng ù ù theo.

Phía trên mặt nước có giọng nói truyền đến, mang theo âm thanh ồn ào không rõ. Bà ấy chỉ nhận ra được là giọng nói của Phi Phi, nhưng nói gì thì bà ấy hoàn toàn không nghe rõ, cũng không có sức để nghe.

Cảm thấy cơ thể dưới tay mình thả lỏng ra, Kiều Tụng Chi ngoi lên khỏi mặt nước vào giây phút cuối cùng trước khi phổi bị nổ tung.

“Khụ khụ khụ.” Không khí tươi mới ẩm ướt tràn vào lồng ngực của Kiều Tụng Chi, bà ấy ho dữ dội, gần như là ho bắn cả phổi ra ngoài. Nước mắt nước mũi dàn dụa, Kiều Tụng Chi mở to hai mắt, không biết có phải là do máu che mất tầm nhìn hay không mà bà ấy cảm thấy trước mắt mình hơi đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận