Thiên Tai Càn Quét

Chương 546: Vô Đề

Chương 546: Vô Đề

"Được, vậy nghe lời con."

Ở nơi hoang dã, Thiệu Thịnh An và ông Thiệu cũng kích động không thôi.

"Nhất định là mẹ con và mấy người Thanh Thanh bọn họ, chúng ta tìm được bọn họ rồi." Ba Thiệu mừng đến phát khóc, trong hốc mắt tràn ra nước mắt.

Nhìn mái tóc trắng của ba, Thiệu Thịnh An vừa vui vừa khó chịu, từ ngày đó sau cơn lốc xoáy, anh chỉ tìm được ba, còn mẹ không biết tung tích. Những ngày này, hai ba con sống như địa ngục, đau đớn, khủng hoảng thời tiết bất thường, thiếu lương thực rồi đau đớn vì không thể tìm thấy gia đình, tất cả đều tra tấn họ. Ít nhất họ còn có một người đồng hành, còn mẹ chỉ có một mình thì phải làm sao.

Thiệu Thịnh An không dám nghĩ, lỡ như mẹ xảy ra chuyện trong tai nạn khủng khiếp đó, ba anh không chỉ một lần từng nói: "Mẹ con nhát gan, vì sao lốc xoáy không cuốn ba đi xa, mà lại cuốn mẹ con đi mất chứ.”

“Thật tốt quá, chúng ta xuất phát thôi.”

Thiệu Thịnh An vội vàng ngăn cản ba Thiệu: "Ba, trời đã tối rồi ra ngoài không an toàn, ba quên mất hiện tại khắp nơi đều là vết nứt và ổ gà sao? Ban đêm tầm nhìn không tốt, nếu không cẩn thận ngã xuống thì xong đời, trễ như vậy mẹ và mấy người Thanh Thanh cũng sẽ không ra ngoài, chúng ta đợi sáng mai đi, trời vừa sáng chúng ta lập tức xuất phát.”

Ông Thiệu có nóng lòng đến đâu cũng biết con trai nói có lý, miễn cưỡng gật đầu, lại hỏi: "Vậy chúng ta đi đâu?"

Thiệu Thịnh An nói: "Đi điểm tín hiệu gần nhất, chờ người ở điểm tín hiệu xa nhất tới tập hợp.”

“Ôi, được rồi.”

Đêm nay, hai người bọn họ đều không ngủ được, trằn trọc đến bốn giờ sáng, Thiệu Thịnh An dứt khoát ngồi dậy xoa mặt, bên cạnh truyền đến giọng nói của ông Thiệu: "Nếu không thì chúng ta xuất phát đi, giơ đuốc lên, cẩn thận nhìn đường là được.”

"Được ạ."

Trời còn chưa sáng hai người đã đứng lên thu dọn đồ đạc, ăn một bữa ăn đơn giản là một miếng rễ củ nướng rồi lập tức cõng hành lý trên lưng, giơ đuốc xuất phát, đi tầm hơn một giờ trời hơi sáng lên, hai người đi nhanh hơn.

"Ba, ba cẩn thận một chút." Khi ông Thiệu suýt ngã xuống, Thiệu Thịnh An đỡ lấy ông.

"Ba không sao, chỉ là không cẩn thận giẫm lên tảng đá thôi khụ khụ." Nhưng ông Thiệu cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, vừa nắm tay con trai vừa đi.

Trước tám giờ, bọn họ đi tới một chỗ phế tích quy mô lớn, nơi này bị đào không ít lỗ hổng, những người sống sót giấu mình ở trong đó tránh mưa. Thảm họa buộc nhân loại trở thành chuyên gia sinh tồn, bọn họ đào ra hang động lại đào thêm lỗ thoát nước, tuy rằng vào ngày mưa không thể giữ cho động khô ráo, nhưng ít nhất không có nước đọng, tốt xấu gì cũng có thể có một chỗ ngồi nghỉ chân.

Lúc ba con Thiệu Thịnh An đến, nhìn thấy mấy cái lỗ đang bốc khói, nhìn kỹ, thì ra là có người đang đốt cỏ dại làm ấm hang động.

Anh thấy ai đó lấy nước trong vũng nước, một số người đang dựng bếp, một số người đang đốt lửa để nấu ăn.

Chiến sĩ mặc quân phục phai màu đi qua, trên vai vác một tảng đá lớn, ánh mắt nhìn thấy bọn họ thì kêu lên: "Anh Tam, có người mới tới."

Trong một cái động có người chui ra, dưới thân là làn khói dày đặc cuồn cuộn: "Tôi ở trong động hun khói, mấy người mới tới muốn ở lại sao? Nếu muốn thì tự mình tìm chỗ ở, tự cung tự cấp."

Thiệu Thịnh An vội vàng kêu to: "Tôi tới tìm người" rồi nói ra tên mẹ: "Xin hỏi nơi này có người này không?"

"Chị Hà à, hình như đó là tên chị ấy, anh là người nhà của chị ấy sao?" Chiến sĩ vác đá cũng không bận rộn nữa, trước tiên buông tảng đá xuống, lại gần Thiệu Thịnh An.

Tim Thiệu Thịnh An đập rất nhanh: "Tôi là con trai bà ấy, bà ấy là mẹ tôi."

Ông Thiệu vội vàng nói: "Bà ấy là vợ tôi."

Chiến sĩ kia đánh giá bọn họ, vẻ mặt hơi làm Thiệu Thịnh an bất an.

"Vậy các người theo tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận