Thiên Tai Càn Quét

Chương 206: Vô Đề

Chương 206: Vô Đề

Nào, đây là khoai tây chính tay bà trồng, thời tiết quá nóng nên hơi nhỏ, đừng nhìn nó nhỏ mà chê, dẻo lắm đấy hấp hay nướng đều rất ngon, cầm đi, cầm đi.”

“Không cần, thật sự không cần đâu ạ, bà cầm về đi”. Kiều Thanh Thanh từ chối nhưng bà Vương nhất định đưa cho.

“Chúng cháu lấy một củ thôi, còn lại bà cầm về đi”. Thiệu Thịnh An lấy một củ khoai từ trong túi, còn lại nhét vào tay cháu gái bà Vương:“Bây giờ cháu và Thanh Thanh lên lầu, mọi người nhớ khoá chặt cửa.”

“Yên tâm đi, cửa nhất định sẽ khoá kỹ.”

Khóa cửa xong, người nhà họ Vương về nhà.

Mọi người còn rất kích động, tiếp tục thảo luận sự việc vừa rồi. “Thật sự không ngờ cô Kiều và cậu Thiệu có loại bản lĩnh này, quá lợi hại.” “Nghĩ cũng hơi sợ, vợ chồng bọn họ giết người không chớp mắt.” “Đừng nói nhảm nữa.” Bà Vương lần đầu tiên lên tiếng khiển trách con dâu: “Không có bọn họ, khả năng ngày mai nhà chúng ta bị bọn cướp gõ cửa cướp đồ, con quên lúc nãy nhà kế bên tiếng phụ nữ khóc rất thảm sao? Cô gái đó thật là đáng thương, nhà chúng ta cũng có con gái, ta cảm ơn vợ chồng Thanh Thanh, là vợ chồng bọn họ đã bảo vệ tiểu khu. Hiện tại bên ngoài loạn như vậy, có bọn họ về sau tiểu khu an toàn rất nhiều, các con phải nghe bà, đừng có cùng mẹ con nói hươu nói vượn sẽ làm người ta khó chịu.

“Con biết rồi mẹ, là con lỡ lời.”

802, Trịnh Thiết Huy khách sáo đứng ở cửa nói một tiếng cảm ơn. “Cháu không bị thương chứ? Trong nhà chú có chút rượu thuốc nếu cần thì nói chú đi lấy.”

Vung tay lên không trung mặt tươi cười, Kiều Thanh Thanh gật gật đầu, ba người vào nhà.

Nghe tiếng đóng cửa mạnh của nhà bên cạnh, Trịnh Thiết Huy nhịn cười cũng đóng cửa lại.

“Thật là nhìn không ra hàng xóm đáng sợ như vậy, giết người, bọn họ thực sự dám giết người.” Bà Trịnh che miệng: “Thật đáng sợ!”

“Đừng nói bậy, những người kia đều là khốn kiếp, chết đáng đời.” Trịnh Thiết Huy một mặt trầm tư: “Nhà bên tự nhiên lại có cung nỏ, toàn đồ tốt.” Mặc dù ông ta tìm mua súng ngoài chợ đen, nhưng đạn có hạn, hiện tại chỉ còn lại ba viên đạn không thể tuỳ tiện bắn lung tung, lúc trước ông ta bắn ba phát chỉ có một phát trúng đúng là quá kém, dù sao ông ta cũng không có kinh nghiệm. Cung nỏ lại khác biệt, thứ này thực dụng hơn, nếu như có thể tìm được gỗ hoặc là cây trúc là có thể tự làm tên nỏ.

Ông ta phải tìm cách đổi một cây cung nỏ của nhà bên cạnh, ông ta không muốn nhà mình giống như nhà bên cạnh ở lầu 7 trở thành cá nằm trên thớt… Kiều Thanh Thanh về đến nhà bị mẹ cô kéo nhìn một vòng từ trên xuống dưới. Cảm nhận được sự quan tâm của mẹ Kiều Thanh Thanh không chịu được liền nói: “Con không sao, con đứng cách xa, bọn chúng không đụng được tới con, Thịnh An cũng giống như vậy.”

“Quần áo bị dơ rồi, người toàn là mồ hôi, nhanh đi tắm rửa đi, để mẹ đi nấu nước nóng cho con.” Kiều Tụng Chi vỗ vỗ mặt cô, chạy về phía nhà bếp. Mẹ Thiệu cũng buông Thiệu Thịnh An ra lo lắng nói: “Để mẹ đi lấy quần áo.” Trải qua một ngày đầy mệt nhọc, Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An tắm xong thay quần áo rồi bật điều hoà.

Không nịnh nọt, sau khi nói chuyện vài câu, ông ta liền đưa ra đề nghị muốn cùng cô làm giao dịch.

Nghe Trịnh Thiết Huy nói xong nội dung giao dịch, Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Nhà cháu cung nỏ chỉ đủ người trong nhà dùng, chú cũng biết cung nỏ gây chết người là hàng cấm mua rất phiền phức, cháu không mua dư.” “Cháu không phải muốn vàng sao? Chú có thể dùng đồng hồ tay của chú đổi với cháu, Trịnh Thiết Huy giơ chiếc đồng hồ lên trước mặt cô: “Cái này mua hết hai lượng vàng, trước kia muốn mua phải hai trăm vạn mới mua được, mặc dù trước đó thời tiết quá lạnh nên đã bị hỏng thế nhưng cất giữ giá trị vẫn còn tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận