Thiên Tai Càn Quét

Chương 468: Vô Đề

Chương 468: Vô Đề

Để tiết kiệm điện. Kiều Thanh Thanh bất đắc dĩ bị mẹ kéo ra ngoài.

Trong phòng hạng sang nào đó trong căn cứ người sống sót, Lâm Minh Dũng hút thuốc trong phòng khách, trong phòng không mở đèn. Lúc Lâm Đức Tuấn đẩy cửa đi vào chỉ thấy bên ghế sô pha lóe lên ánh lửa.

Lâm Đức Tuấn ngửi mùi khói khẽ nhíu mày, không nhịn được ho khan mấy tiếng đi về phía phòng ngủ.

"Trở về cũng không gọi một tiếng?" Lâm Minh Dũng nói.

Lâm Đức Tuấn lần mò đi đến phòng ngủ cười lạnh không nói gì, dùng lực đóng mạnh cửa đi vào phòng.

"Phí công nuôi, chẳng phải chỉ là một người phụ nữ sao?" Lâm Minh Dũng tâm trạng không tốt mắng một câu, lại rút một điếu thuốc khác.

Không ngờ Lâm Đức Tuấn mở cửa lần nữa, lớn tiếng nói: "Đó là vợ của tôi, vợ của tôi." Sau khi mẹ mất đi, cậu ta vui đùa buông thả, đến khi tim bắt đầu có vấn đề, cả người trở nên suy yếu. Khoảng thời gian đó y tá đối xử tốt với cậu ta, quan tâm đầy đủ. Y tá trẻ tuổi xinh đẹp, quan tâm dịu dàng đối xử tốt với cậu ta như mẹ, sao cậu ta bỏ cô ấy được. Sau khi kết hôn không lâu vợ mất tích, chị gái điều tra ra nói vợ cậu ta bị bố đưa cho một chủ nhiệm làm vợ bé. Sau khi nghe được tin tức này, Lâm Đức Tuấn chán ghét, hận ba từ tận đáy lòng.

"Tao là ba mày, sinh ra nuôi mày lớn đến bây giờ, mày cho rằng ngày tháng tốt đẹp này từ đâu ra. Đúng là nuôi phí công." Lâm Minh Dũng đập bàn đứng lên. Mấy năm nay không thuận lợi khiến ông ta oán hận, mặt tùy tâm sinh, vì thế khí chất đàn ông trung niên chín chắn bị sự oán hận vấy bẩn. Nếp nhăn giữa mi tâm ông ta càng lúc càng sâu, ánh mắt không còn nho nhã ôn hòa, tính cách bắt đầu trở nên bạo lực.

Vỗ bàn không tính, ông ta còn xông lên trước tát Lâm Đức Tuấn một cái. Sau khi bị bệnh, Lâm Đức Tuấn không còn dáng vẻ cậu ấm ăn chơi nữa, thân thể yếu ớt bị tát một cái đã ngã xuống.

"Ông đây vì căn nhà này mà tóc bạc cả, mày nghĩ rằng nhà đẹp, thịt ngon, thức ăn ngon là từ trên trời rơi xuống à. Là tao, là ba mày, ba ruột mày cố gắng giành giật chứ không phải là y tá kia. Mày hận tao, thù tao thì hãy nhìn chị mày đi, chị mày hiểu chuyện, khi nào mày mới hiểu chuyện hả?"

"Đó là vợ của tôi!" Lâm Đức Tuấn ôm ngực, chỉ nói câu này.

Cho dù trong phòng đen như mực, Lâm Minh Dũng vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt hận thù của con trai nhìn xuyên qua bóng đêm đâm về phía ông ta. Sự thất vọng to lớn bao phủ ông ta, bỗng nhiên Lâm Minh Dũng không nghĩ đến lời con trai nói. Ông ta mệt mỏi ném tàn thuốc xuống, tùy ý dùng chân đạp tắt, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Sau khi rời khỏi nhà, ông ta đi đến văn phòng. Mặc dù bây giờ ông ta làm bên hậu cần, nói là một lãnh đạo nhỏ nghe có vẻ rất béo bở, nhưng hậu cần chia ra rất nhiều khâu. Ông ta phụ trách bộ phận xây dựng không hề béo bở chút nào.

Nắp giếng có thể thay mỗi ngày à, đèn đường đổi mỗi ngày được sao, những thứ đó là vật tư trọng yếu, đổi một cái phải báo cáo kỹ càng. Từ mấy năm trước, khi thị trưởng La điều tra nghiêm ngặt bộ phận xây dựng một phen, bộ phận này đã không còn lợi nhuận để ăn nữa. Nếu ông ta dám đưa tay thì chỉ mấy phút sẽ bị kéo xuống. Sau khi Vu Tịnh Thâm chết, suýt nữa ông ta không giữ được chức vị này, sau đó đưa con dâu mới ra người thì mới cố gắng ổn định được.

Lâm Minh Dũng vội vàng muốn được điều chuyển sang chức vụ tốt hơn, cho nên ông ta gả con gái cho một vị lãnh đạo trong quân đội, muốn được điều đi Diệp Sơn. Thời đại hỗn loạn, quân đội rất quan trọng, qua Diệp Sơn tuy vẫn làm hậu cần nhưng vẫn mạnh hơn bây giờ. Kết quả núi cao còn có núi cao hơn, ông ta cạnh tranh thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận