Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1003: Tôi Phải Đi Đổi Thưởng Đây

Chương 1003: Tôi Phải Đi Đổi Thưởng ĐâyChương 1003: Tôi Phải Đi Đổi Thưởng Đây
Chuyên gia tinh tế lại cho rằng phán đoán của Tô Niệm Tinh chưa chắc đã là vô căn cứ: "Năm 1927. nước Mỹ đã từng xuất hiện trường hợp sụp đổ thị trường chứng khoán rồi. Vậy năm 1997 xảy ra khủng hoảng kinh tế cũng không phải là không có khả năng.
Sau bài phân tích ngắn ngủi, người dẫn chương trình kết thúc cuộc trò chuyện này rồi lại phỏng vấn mấy vị đại sư đoán mệnh khác và kêu bọn họ nói ra lời tiên tri của mình.
Sau đó chính là nghi thức trao thưởng cho quán quân.
Dựa theo xếp hạng thì Tô Niệm Tinh là quán quân, Trương Dật Tiên, Chung Đức Đường và Lý Thiều Quang đồng hạng hai, những người khác thì xếp hạng dựa theo số điểm.
Cuộc thi chính thức kết thúc.
Sau khi các hàng xóm xem tivi xong đã ngay lập tức chạy ra ngoài đổi tiền thưởng.
Người nào cũng nhận được tiền thưởng thuộc về mình.
Có người mua nhiều nhưng không có nghĩa là lợi nhuận cao, cũng giống như chú Minh mua phiếu của mấy người liên nhưng chỉ kiếm được 6200 đồng.
Những người khác mua ít phiếu cho tuyển thủ khác hơn nhưng tiền lại kiếm nhiều hơn cả ông ta.
Bà A Cam chính là người kiếm được nhiều nhất. Hai vợ chồng bọn họ có phí sinh hoạt mà con cái cho nên bình thường cũng không tiêu gì nhiều, họ mua không ít phiếu, hơn nữa chỉ mua cho mỗi mình Tô Niệm Tinh, cho nên lần này kiếm được hơn ba vạn lận.
Anh Minh chạy ra khỏi tiệm vàng để đi đổi tiền thưởng, tâm trạng cực kỳ vui sướng, còn đặt một phần trà chiêu cho các đồng nghiệp.
Các hàng xóm vui tươi hớn hở ăn mừng với thành quả của mình.
Phía bên tổ trọng án A cũng đang tiến hành thao tác tương tự.
Đại Lâm rút ra một xấp phiếu từ trong ngăn kéo: "Tôi phải đi đổi thưởng đây, các anh đi không?”
Trương Chính Bác liếc mắt nhìn ra ngoài: "Cậu bị điên à? Bây giờ đang là giờ làm việc đấy"
"Tôi không điên nhé!" Đại Lâm nhỏ giọng đáp: "Vừa rồi tôi mới gọi điện về quán ăn và nói mình sẽ đích thân tới lấy đồ, không cần họ tới giao, nên đương nhiên tôi sẽ thuận đường đi đổi thưởng luôn rồi."
Hai mắt Trương Chính Bác lập tức sáng ngời, anh ta cũng lấy một xấp phiếu từ trong túi của mình ra: "Một mình cậu có thể cầm nhiều như vậy được không? Tôi đi với cậu nhé?”
Quan Thục Huệ lại mua không nhiều phiếu, chỉ có mười phiếu thôi: "Các anh đổi giúp tôi với được không?"
Đại Lâm cầm lấy.
Hai người đang định rời đi thì lại bị giám sát Lương đang mở cửa gọi lại: "Đi đâu."
Đại Lâm vội vàng đáp: "Tô thần toán được giải quán quân rồi, chắc chắn quán ăn đang bận không lo xuể, không có cách nào giao đồ ăn cho chúng ta, tôi nghĩ mình nên tự qua lấy thì hơn."
Trương Chính Bác cũng phụ họa: "Một mình cậu ấy đi không tiện nên tôi đi giúp cậu ấy."
Giám sát Lương gật đầu: "Thuận tiện xem giúp tôi điểm bán vé có đông người không?”
Hai mắt Đại Lâm sáng ngời: "Sir Lương, anh cũng mua hả?"
Giám sát Lương chỉnh lại áo: "Tôi mua thì có gì lạ."
Trương Chính Bác nghĩ đến tính cách của anh: "Chắc chắn anh mua cho đại sư đúng không?”
Không giống anh, anh ta gần như mua hết cho các tuyển thủ mạnh. Vừa rồi anh ta đã tính sổ sách rồi, chỉ có thể kiếm được hai trăm đô la Hồng Kông mà thôi, lỗ nặng rồi.
Giám sát Lương cảm thấy câu này của Trương Chính Bác có hơi kỳ quái: "Không mua cho cô ấy thì còn có thể mua cho ai được nữa?"
Trương Chính Bác gãi đầu với vẻ bối rối.
Quan Thục Huệ chỉ vào anh ta và cười hô hố: "Bởi vì anh ta đã mua cho rất nhiều người, tốn tận mấy nghìn đô la Hồng Kông luôn đó, khéo khi còn không kiếm được nhiều bằng tôi."
Trương Chính Bác sững sờ, anh ta không kiếm được nhiều bằng Quan Thục Huệ thật. ...
Một bên khác, Tô Niệm Tinh đã kết thúc buổi phát sóng trực tiếp và dẫn Đại Đao cùng nhau về nhà.
Chị Vân nói với cô một chuyện: "Người quản lý của cô gọi điện tới nói là đã nhận một chương trình cho cô rồi, một tuần sau đấy, anh ta bảo cô ngày mai đi mua vé máy bay qua bên đó."
Tô Niệm Tinh vừa mới làm xong chứng minh thư nên hiện tại vẫn chưa có hộ chiếu: "Tôi không thể nhanh như vậy được đâu."
Cô nghĩ ngợi rồi gọi điện lại cho Kern.
Phía bên Kern đã là đêm muộn rồi nên ông ta đang ngủ, nghe được chuyện khó xử của cô cũng khiến ông ta sững sờ, nhưng ông ta không coi đó là vấn đề to tát: "Yên tâm đi, bây giờ cô là người nổi tiếng rồi, muốn làm hộ chiếu hoàn toàn có thể đi đường cấp tốc."
Tô Niệm Tinh bán tín bán nghi, thật không vậy trời?
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đến phòng làm việc xuất nhập cảnh để làm hộ chiếu theo lời chỉ dẫn của Kern.
Bạn cần đăng nhập để bình luận