Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 722: Tôi Muốn Nhờ Cháu Xem Một Quẻ

Chương 722: Tôi Muốn Nhờ Cháu Xem Một QuẻChương 722: Tôi Muốn Nhờ Cháu Xem Một Quẻ
Lúc này, Tô Niệm Tinh được mọi người quan tâm lại đang chậm rãi đi ra ngoài, lúc đi đến chợ lại vừa vặn nhìn thấy giám sát Lương đang dẫn các tổ viên đi lấy lời khai ở sạp bán rau, có lẽ là đang điều tra vụ án gì đó.
Nghĩ đến chuyện tỏ tình hôm ấy mà cô có hơi bối rối, vội vàng trốn vào trong đám đông chui vào trong chợ.
Giám sát Lương vô tình trông thấy cô, vừa định chào hỏi thì lại thấy cô giả bộ như không nhìn thấy, trong mắt anh hiện vẻ hơi mất mát.
"Cô chủ quán?" Tô Niệm Tinh mua được mấy thứ xong, lúc đi ngang qua trước sạp bán cá thì bị Mại Ngư Thắng gọi lại.
Cô lắc đầu với ông ta: 'Hôm nay cháu không mua cá đâu ạ."
Mại Ngư Thắng cũng không có ý đó, ông ta thở dài một hơi: "Tôi muốn nhờ cháu xem một quẻ cơ."
Tô Niệm Tinh dừng bước chân rồi quan sát ông ta: "Cháu trai ông lại định lấy vợ nữa hả?"
Mại Ngư Thắng lắc đầu, lúc này mới kể lại sự việc một lần với vẻ chán chường ủ ê.
Bán hàng ngoài chợ là một cái nghề rất vất vả, sáng sớm tinh mơ đã phải đi nhập hàng, sau đó chạy về chợ bán hàng, vì mọi người muốn ăn đồ tươi cho nên năm giờ sáng đã phải bày sạp rồi.
Buổi trưa và buổi tối đều có giờ cao điểm của nó, những khoảng thời gian khác có quây hàng thì ngủ luôn tại quầy, có người thì vê nhà nghỉ ngơi một lúc. Khi ấy, người đều không có ở đây. Bao nhiêu năm nay, mọi người đều làm như vậy cả, nhưng gần đây ở chợ thường xuyên mất đồ nên mọi người không thể không để một người lại trông hàng.
Quầy hàng khác mất là rau cỏ, tổn thất nhỏ hơn một chút, còn ông ta lại mất cá, đặc biệt còn có tôm to rất đắt, mất một lần là làm không công suốt một tuần, càng khỏi cần nói liên tiếp hai, ba ngày lại bị trộm một lần, cho nên ông thật sự không tài nào chịu được nữa.
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Các ông đều biết có trộm, với để người lại trông hàng cũng có thể thuận tiện bắt trộm mà?”
Bắt một tên trộm cũng không phải là công việc có hàm lượng kỹ thuật gì cao cho lắm.
Mại Ngư Thắng thở dài một tiếng: "Có để người lại chứ, nhưng mà không bắt được. Cái chợ này lớn như vậy còn có đến mấy cửa nữa, thủ đoạn của tên trộm quá nhanh khiến người khó lòng phòng bị được. Hơn nữa, cũng không phải nó chỉ trộm có mấy hàng cố định thôi đâu, mỗi ngày mỗi khác đấy nhé."
Tô Niệm Tinh quan sát xung quanh, chợ này đúng là rất lớn, vừa quay đầu định nói gì đó thì bên tai lại truyên tới giọng nói quen thuộc kia.
"Xin hỏi, ông phát hiện ra bị mất cá từ khi nào?" Giám sát Lương không biết từ khi nào đã cầm quyển sổ đứng bên cạnh cô.
Cả người Tô Niệm Tinh cứng ngắc như thể bị người điểm huyệt bất động vậy.
Mại Ngư Thắng trả lời rõ ngọn ngành: "Hai tuân trước, ngày hai mươi tháng trước ấy. Cứ dăm ba hôm là lại bị trộm một lần."
"Giá trị khoảng bao nhiêu tiền? Là những loại cá nào?"
Mại Ngư Thắng chỉ vào đám cá trong bể: "Mấy con cá đắt đỏ này đều từng mất." Đợi giám sát Lương lấy lời khai xong, Mại Ngư Thắng lại nhìn vê phía Tô Niệm Tinh với vẻ mong chờ: "Đại sư? Khi nào thì bói được đây?”
Giám sát Lương cũng nhìn về phía cô và đợi cô trả lời.
Cả người Tô Niệm Tinh thấy mất tự nhiên vô cùng, cô cố gắng bỏ qua ánh mắt của anh: "Cháu xem bói đắt lắm đó, ông chắc chắn muốn cháu xem chứ?”
Hiển nhiên là Mại Ngư Thắng cũng đã nghe hàng xóm láng giêng nhắc đến chuyện hiện giờ đại sư đã tăng tiên xem quẻ lên rồi, nhưng không tìm được thằng trộm đó thì ông ta thật sự ăn không ngon ngủ không yên mất: "Bói đi, bắt được tên trộm đó thì sau này không ai dám trộm đồ nữa."
Tô Niệm Tinh thấy ông ta đã nghĩ kỹ rồi mới ra hiệu cho ông ta giơ tay tới.
Cô cầm tay phải của đối phương.
Trước quầy hàng huyên náo vô cùng, mấy vị khách tới mua hàng đang nhìn con cá bơi tung tăng trong bể và ra hiệu cho ông chủ giúp vớt một con.
Mại Ngư Thắng vừa cân vừa tìm tiền lẻ, đúng lúc này có một người phụ nữ vớt lấy một con cá từ trong bể rồi bỏ vào túi một cách thần không biết quỷ không hay, bà ta quay lưng với đám đông rồi ném vào cái thùng ở sạp hàng của mình, sau đó dùng nắp đậy lại, không nhìn ra được một điểm bất thường nào hết.
Tô Niệm Tinh rút tay về rồi nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ đứng bên phải giám sát Lương.
Lúc này, bà ta cũng vừa vặn nhìn qua đó và va chạm tâm mắt với Tô Niệm Tỉnh, có lẽ vì làm chuyện xấu mà chột dạ nên đối phương vội tránh tâm nhìn của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận