Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1267: Nhã Tĩnh Không Sao Chứ?

Chương 1267: Nhã Tĩnh Không Sao Chứ?Chương 1267: Nhã Tĩnh Không Sao Chứ?
Thím An lại có hơi đồng cảm với Lương Nhã Tĩnh: "Một cô gái tốt như thế lại bị người nhìn trúng, kẻ xấu cũng nhiều quá."
"Đàn ông cũng vậy thôi mà, đàn ông có điều kiện tốt cũng sẽ bị người nhìn trúng, trước đây không phải A Minh cũng bị lừa hay sao?" Có người nhắc lại chuyện cũ.
Lần này thì mọi người lại có chủ đề để nói tiếp.
Có người nói thành thật cũng sẽ bị lừa, ví dụ như Khẩu Thủy Toàn.
Có người nói lớn tuổi cũng sẽ bị lừa, ví dụ như chú Minh, chú An.
Mọi người như mở đại hội phòng lừa đảo, vạch trân những trường hợp bị lừa của người khác ra cho mọi người cùng nghe, trong lúc nhất thời, tiếng người ồn ào như chợ vỡ.
Buổi tối về đến nhà, Tô Niệm Tinh kể lại chuyện trên báo và hỏi anh: "Nhã Tĩnh không sao chứ?”
"Con bé đỡ hơn nhiều rồi." Giám sát Lương thở dài: "Gần đây đang bận chuyện thăng chức nên không có thời gian nghĩ ngợi lung tung đâu, bận một chút cũng tốt, sẽ không suy nghĩ vớ vẩn."
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Giám sát Lương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.
Tô Niệm Tinh có hơi khó hiểu: "Sao đấy?"
"Cha mẹ anh đã về rồi."
Tô Niệm Tinh cũng không coi là chuyện to tát gì. Công việc của cha mẹ anh bận rộn như thế, lần này ở lại lâu như vậy quả thật cũng được tính là đủ lâu.
Giám sát Lương dường như còn có lời muốn nói nhưng khi Tô Niệm Tỉnh hỏi anh thì anh lại nói không sao: "Họ muốn mời em ăn bữa cơm trước khi bay sang kia, lần này cũng may mà nhờ có em giúp."
Tô Niệm Tinh sảng khoái đồng ý: "Được chứ."
Hẹn thời gian xong, họ đến nhà hàng đã đặt sẵn ăn cơm.
Vì để tiện cho người một nhà nói chuyện mà họ còn đặc biệt bao nguyên một phòng riêng, ngoại trừ Lương Nhã Tĩnh ra thì còn có cả Tô Ngọc Bạch.
Tô Ngọc Bạch biết được con gái và con rể định rời đi mà mặt dài thườn thượt, trách bà ấy lần nào cũng đi nhanh như vậy: "Cha đã từng này tuổi rồi mà cũng chỉ có thể gặp mặt con được mấy lần! Con không thể về Hương Giang ở luôn được hay sao?"
Mối quan hệ giữa Tô Tú Huệ và Tô Ngọc Bạch xưa nay không được hòa hợp gì cho lắm, chưa được với nhau được vài câu đã bắt đầu cãi nhau.
"Có chị hai ở với cha rồi, cha còn có thể nhớ đến con được nữa sao?"
Sắc mặt của Tô Ngọc Bạch xanh mét: "Con vẫn còn ghét cha àI"
"Đúng rồi, đương nhiên là con ghét cha rồi, người khác đều nói cha công bằng, đối xử với tất cả đám con đều công bằng, nhưng chỉ có mình con biết thật ra cha không hề coi con thành một người độc lập. Chuyện mà con thích làm thì cha cứ cố tình không cho con làm. Dựa vào cái gì mà con không được tức giận?" Vẻ mặt của Tô Tú Huệ cũng bất mãn, không hề nể mặt một chút nào cả.
Lương Công Thực thấy cha vợ rất tức giận mới vội vàng giảng hòa: "Cha, không phải chúng con không muốn về mà là hạng mục đang trong giai đoạn mấu chốt, không thể rời đi, đợi sau khi hạng mục này hoàn thành rồi, chúng con nhất định sẽ về với cha."
Lúc này, sắc mặt Tô Ngọ Bạch mới dễ coi hơn được một chút.
Trên bàn cơm, ông ta hỏi đến Tô Niệm Tinh khi nào thì kết hôn.
Tô Niệm Tinh có hơi lúng túng.
Giám sát Lương vội vàng đáp: "Ông ngoại, bây giờ cháu còn đang bận lo cho sự nghiệp, nào có thời gian đâu chăm sóc cho gia đình, như bây giờ đã là tốt lắm rồi, đợi sự nghiệp của cháu ổn định, chúng cháu sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn sau."
Tô Tú Huệ lẩm bẩm: "Cha lại chỉ nghĩ đến bản thân mình, An Bác muốn đẻ khi nào thì khi đó đẻ, cha đừng có chăm chăm muốn làm chủ cho tụi nhỏ nữa. Lúc cha đẻ con cũng có hỏi ý kiến của nó không, tại sao những chuyện khác lại bắt tụi nó phải nghe theo cha?”
Câu này ở ba mươi năm sau có thể nói là nghe nhiều thành quen, nhưng ở Hương Giang đặt nặng vấn đề đạo hiếu này lại chính là đại nghịch bất đạo.
Có điều, Tô Ngọc Bạch lại thích ứng cực tốt, ông ta phất tay với vẻ bất đắc dĩ: 'Được rồi, tự mấy người quyết định là được."
Giám sát Lương rót trà cho ông ta: "Ông ngoại, ông cứ thong thả bình tĩnh, sau này cháu với A Tinh sẽ có con mà.”
Tô Ngọc Bạch nhìn anh rồi lại nhìn Tô Niệm Tinh: "Hai đứa lớn lên đều đẹp như thế, con của hai đứa chắc chắn cũng sẽ không kém."
Vất vả lắm mới ăn xong một bữa cơm này, sau khi tiễn Tô Tú Huệ và Lương Công Thực đi, bọn họ với về nhà.
Vừa về nhà chưa được bao lâu thì Bb-call của giám sát Lương vang lên.
Anh liếc mắt nhìn, sắc mặt chợt trở nên nặng nề, sau đó lập tức cầm điện thoại bàn trong nhà lên bấm số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận