Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1191: Chị Biết Em Sao

Chương 1191: Chị Biết Em SaoChương 1191: Chị Biết Em Sao
Cô gái sững sờ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ: "Ông ấy có bị bệnh, em cần thiết phải nói dối chị sao? Lẽ nào em còn nguyền rủa cả cha mình được chắc?"
Cô ta quay người định rời đi nhưng Tô Niệm Tỉnh lại nói với cô ta: 'Nhà em có bốn đứa con, em là lão tam, bên trên có hai chị gái, dưới còn có một đứa em trai, chị nói có đúng không?”
Cô gái quay đầu lại nhìn cô với vẻ khó tin, sau khi quan sát cẩn thận một lúc lâu, cô ta mới nói: "Chị biết em sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không biết, nhưng cha em thật sự không có bệnh gì cả đâu."
Vừa rồi cô còn tưởng cô gái này muốn lừa tiền mình nhưng lúc nãy khi cô vạch trần cô ta, vẻ giận dữ trong mắt cô ta lại là thật chứ không phải là chột dạ mà thẹn quá hóa giận, điều này cũng khiến cô không khỏi tò mò: "Chị tên là Tô Niệm Tinh."
Cô gỡ găng tay xuống rồi giơ tay tới.
Cô gái sững sờ, vì tuổi tác còn nhỏ nên cô ta chỉ hoang mang cảm thấy đây chắc hẳn là lễ nghĩ xã giao, vì vậy cũng giơ tay tới bắt.
Tô Niệm Tinh bắt lấy tay của cô ta, sau đó hỏi: "Em tên là gì? Học lớp mấy?"
"Em tên Lưu Tĩnh, học lớp mười một.”
Trả lời xong, Lưu Tĩnh đợi mãi mà không thấy ai nói gì cả, cô ta không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn đối phương, lại phát hiện ra đối phương cứ nhìn chằm chằm vào tay mình không rời. Thế này cũng làm cô ta hơi sợ, muốn rút tay mình về.
Giám sát Lương chỉ đành dùng tiếng phổ thông bập bẹ, nhả từng chữ một thành câu: "Thành tích của em thế nào? Chúng tôi là người Hương Giang, qua bên này để du lịch, cô ấy đang định xây một trường cấp ba miễn phí cho nữ sinh, nếu thành tích của em không tồi thì có thể đến trường đó học."
Lưu Tĩnh phải căng hết lỗ tai ra nghe, đợi anh dùng cả tay để miêu tả thì cô ta mới hiểu được, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: "Thật hả? Thành tích của em tốt lắm, trong kỳ thi cuối kỳ năm ngoái em còn được hạng hai toàn tỉnh nữa cơ."
Giám sát Lương khen ngợi: "Thành tích không tồi!"
Anh lại hơi sững sờ, hỏi: "Thành tích tốt như thế, tại sao lại thôi học?”
Đương nhiên là anh tin vào quẻ tượng của A Tinh rồi.
Cha cô ta hoàn toàn không có bệnh tật gì hết, mà thành tích của cô ta tốt như thế hoàn toàn có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn cho gia đình, vậy không phải càng nên cố gắng cho cô ta tiếp tục được đi học hay sao?
Hay là nói, cha của Lưu Tĩnh cũng giống với cha của A Tỉnh, là loại rác rưởi trọng nam khinh nữ?
Lưu Tĩnh cảm thấy có khả năng anh đã quên rồi, vừa nãy cô ta mới trả xong là cha cô ta bị bệnh còn gì.
Giám sát Lương thấy vẻ mặt này của cô ta là đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Anh có hơi đồng cảm, lời nói cũng trở nên gãy gọn hơn: "Cô ấy là đại sư đoán mệnh, bói toán rất chuẩn, phỏng chừng cha em không có bệnh gì cả đâu, ông ấy chỉ lừa em thôi." "Không thể nào, cha em có cả kết quả khám bệnh mà bệnh viện cho nữa mà." Rõ ràng là Lưu Tĩnh vẫn tin tưởng người thân của mình hơn.
Cuối cùng thì Tô Niệm Tinh cũng buông tay ra, vẻ mặt hơi phức tạp: "Em có một người bà con xa đang làm bác sĩ tại bệnh viện huyện bên, cha em đã nhờ ông ta kê giấy khám bệnh giả để làm bằng chứng, cốt là muốn em thôi học. Nếu không tin thì em có thể dẫn ông ta tới bệnh viện lớn để kiểm tra lại."
Sắc mặt của Lưu Tĩnh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, cô ta rất muốn phản bác lại nhưng những sự việc bất thường trong cuộc sống lại khiến cô ta bắt đầu nghi ngờ.
Mắc bệnh rồi nhưng hình như cha cô ta cũng không yếu ớt như những người bị bệnh khác, ông ta vẫn ra đồng làm việc, vẫn uống rượu và đánh bài. Cô ta còn tưởng đó là vì tâm thái của ông ta lạc quan, nhưng liệu có khả năng là cha cô ta thật sự chỉ đang lừa cô ta không?
Có rất nhiều chuyện không thể nghĩ sâu hơn, lý trí còn sót lại của cô ta đã bị lời nói của Tô Niệm Tinh đánh tan tác. Đầu óc cô ta trống rỗng, rất muốn chất vấn cha mình tại sao lại làm như vậy?
Nhưng từ tận sâu trong lòng, cô ta lại đang hỏi ngược lại bản thân: Mày thật sự không biết hay sao?
Đúng vậy, làm sao có khả năng không biết cơ chứ, bởi vì cô ta chính là con gái của ông ta cơ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận