Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 729: Con Sẽ Qua Đó Ngay

Chương 729: Con Sẽ Qua Đó NgayChương 729: Con Sẽ Qua Đó Ngay
Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô: "Cô đã quyên góp một trăm vạn rồi còn có thể mua được mặt tiền cửa hàng không?”
"Có thể mua sau cũng được, rất nhiều đồng bào ở nội địa đang chịu khổ, tôi có thể giúp được chút nào thì hay chút ấy." Tô Niệm Tinh cười với vẻ không để tâm.
Giám sát Lương hơi nhíu mày lại, ánh mắt nấn ná trên gò má xinh xắn của cô, trong đôi mắt tràn ngập ý cười vô tận, đến ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện ra được sự dịu dàng và quyến luyến đó của mình.
Đúng lúc này thì điện thoại di động vang lên, anh nhíu chặt mày lại.
Tô Niệm Tinh giật nảy mình: "Gì thế?"
Giám sát Lương đỗ xe Jeep lại bên đường rồi nhận máy, cũng không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà anh nhíu chặt mày hơn, sau khi im lặng một lúc, anh nói với đầu dây bên kia: "Mẹ! Con sẽ qua đó ngay!"
Anh cúp máy rồi nói với Tô Niệm Tinh: "Ông ngoại tôi bộc phát bệnh nặng, dì hai của tôi đã đưa ông đến bệnh viện, giờ tôi đưa cô về trước."
Tô Niệm Tinh vừa nghe ông ngoại anh bị bệnh cũng không tiện quấy rây anh: "Không cần đâu, tôi tự vê được mà."
Trường đua ngựa cách chỗ cô ở cũng không xa, đi đường chỉ khoảng mười mấy phút mà thôi.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối rồi, tuy rằng có đèn đường nhưng giám sát Lương vẫn không yên tâm: "Vẫn nên để tôi đưa cô về đi, cũng chỉ là chuyện nhấn chân ga một cái thôi mà." Bệnh viện mà ông ngoại anh đang ở nằm ở đằng sau, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của anh, Tô Niệm Tinh áp dụng biện pháp điều hòa: "Hay là tôi đi với anh qua đó luôn nhé, dù sao thì tôi cũng là chủ quán mà, không có ai trừ tiền lương của tôi đâu, tôi muốn dậy lúc nào thì dậy lúc ấy."
Giám sát Lương nhanh chóng bị cô thuyết phục: "Được rồi."
Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện, ông ngoại của giám sát Lương đã được đưa vào phòng cấp cứu, ở ngoài cửa có mấy người thân đang sốt ruột đợi chờ.
Anh đi đến trước mặt một quý bà ăn vận rất sang trọng và hỏi bệnh tình chỉ tiết của ông ngoại: "Sao đột nhiên ông lại bộc phát bệnh? Không phải sức khỏe của ông vẫn luôn rất tốt hay sao?"
Quý bà kia xoa mi tâm với vẻ mệt mỏi: "Ông ngoại cháu vẫn luôn có bệnh động mạch vành, mấy hôm trước xuất hiện sóng thần làm chìm tàu khiến công ty thiệt hại nặng nề, cũng không biết ông ngoại cháu nghe được tin từ đâu mà nhất thời nộ hỏa công tâm..."
Giám sát Lương nhíu chặt mày: "Ông ngoại cả đời trải qua nhiều mưa gió, có chuyện lớn gì mà chưa từng thấy qua, sao lại vì một con tàu chìm mà phát bệnh được, có phải là có nguyên nhân gì khác không?”
"Cậu có ý gì hả?" Chàng trai trẻ bên cạnh nổi giận đùng đùng, chỉ vào giám sát Lương và nói: "Ý cậu là chúng tôi mưu sát ông ngoại sao?"
Quý bà vội vàng ấn tay con trai xuống rồi trừng mắt nhìn anh ta: "Nói vớ vẩn gì thế, An Bác cũng chỉ đang lo lắng cho ông ngoại con thôi. Con đừng có cáu bẩn ở đây!" Bà ta nở nụ cười áy náy với giám sát Lương: “A Cảnh không có ý đó đâu, thằng nhỏ chỉ tính tình trẻ con thôi."
Đáng tiếc A Cảnh lại không thấu hiểu được dụng ý của mẹ mình, ngược lại còn trừng mắt nhìn giám sát Lương với vẻ tức tối: 'Mẹ! Giọng điệu của cậu ta cứ như đang thẩm vấn phạm nhân ấy, làm như thể chúng ta sẽ hại ông ngoại vậy. Cậu ta là cháu ngoại, con cũng là cháu ngoại, hại chết ông ngoại thì có lợi lộc gì cho conl"
Giám sát Lương thấy A Cảnh nổi nóng: "Tôi chưa bao giờ từng nghi ngờ anh cả, ông ngoại thương anh như vậy, anh làm sao có thể hại ông được chứ. Tôi chỉ muốn làm rõ nguyên nhân phát bệnh của ông mà thôi."
A Cảnh nghe thấy anh nói như vậy sắc mặt mới hơi dịu đi một chút, nhưng xưa nay anh ta với giám sát Lương không hòa hợp, tính cách trước giờ vẫn rất thối nên quay đầu ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, không để ý đến đối phương nữa.
Giám sát Lương dẫn Tô Niệm Tinh ngồi ở bên cạnh đợi, anh nhìn đèn ở cửa phòng với vẻ sốt ruột.
Chàng trai trẻ bên cạnh chào hỏi anh: "A Cảnh nóng tính, em đừng so đo với nó nhé, Thế nào rồi? Hôm nay tham gia đêm hội từ thiện có náo nhiệt không?"
Giám sát Lương gật đầu: "Rất náo nhiệt." Anh giới thiệu với Tô Niệm Tỉnh: "Đây là anh họ nhà dì ba của tôi, Trịnh Kiện Hạo. Đây là bạn tôi, Tô Niệm Tỉnh."
Trịnh Kiện Hạo bắt tay Tô Niệm Tinh rồi nhìn chằm chằm vào mặt cô, nghĩ ngợi một lúc: "Hình như tôi đã từng thấy cô ở đâu đó rồi thì phải? Cô là minh tinh phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận