Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 495: Vẫn Còn Một Quẻ

Chương 495: Vẫn Còn Một QuẻChương 495: Vẫn Còn Một Quẻ
A Trân đang định nói với cô chuyện này: "Hai sinh viên đại học kia nói hôm nay phải thi nên không tới được, tính lần tới sẽ qua đây sau."
Mấy sinh viên đại học này thường xuyên làm mấy chuyện bốc đồng như vậy, máu nóng đồn lên não là xếp hàng trả tiền đặt cọc, nhưng hết nóng máu rồi lại không muốn xem bói nữa.
Tô Niệm Tinh cũng không coi là chuyện to tát gì mà trực tiếp nói với đầu dây bên kia: "Vẫn còn một quẻ đấy."
Hai người hẹn nhau thời gian rồi giám sát Lương cúp máy.
Tô Niệm Tinh đọc tờ báo hôm nay, tiêu đề trang nhất là hôm qua tại đường Russell xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên tiếp ba xe đâm vào nhau, một người chết, bảy người bị thương.
Các hàng xóm láng giêềng cũng đang thảo luận về chuyện này: "Đường Russell là chỗ náo nhiệt nhất ở Vịnh Đồng La chúng ta, ở đó đông người như thế thì chạy xe phải chậm thôi chứ, thật kinh người quá."
"Còn không phải sao? Nghe nói đâm mấy người đi đường bị thương nữa cơ mà, người xui xẻo đến uống nước cũng bị sặc."
Một tiếng sau thì giám sát Lương qua đây đưa Tô Niệm Tinh đến bệnh viện.
Dọc theo đường đi, anh giới thiệu vắn tắt lại tình hình một lượt: 'Hôm qua ông ta xảy ra tai nạn giao thông nên giờ đã mất trí nhớ rồi, bác sĩ nói có khả năng là phần đầu bị thương, trên người ông ta lại không có giấy tờ tùy thân gì cả nên tôi muốn nhờ cô giúp bói cho ông ta một quẻ, mong là có thể tìm được thân phận của ông ta và thông báo cho người nhà của ông ta biết." Tô Niệm Tinh nhớ đến bản tin trên tờ báo đã đọc trước đó mà tò mò hỏi: "Có phải là vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường Russell tối qua không?”
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng rồi! Ông ta là người qua đường nhưng lại bị thương nặng nhất, vì không có giấy tờ tùy thân nên bệnh viện mới thông báo cho cảnh sát."
Tô Niệm Tỉnh chưa từng xem bói cho người mất trí nhớ bao giờ nên không biết có thể bói ra được hay không, cô cứ tiêm trước cho anh một liều thuốc an thần cái đã: "Chưa chắc tôi đã có thể bói ra được đâu."
Giám sát Lương vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, cười bảo: "Không sao, nếu thật sự không bói ra được thì chỉ có nước giao ông ta cho cục di dân, có lẽ ông ta là người từ bên ngoài tới.'
Tô Niệm Tinh gật đầu, không nhịn được mà thấy hơi tò mò: "Ông ta không nhớ được một tí gì sao?”
Giám sát Lương lắc đầu: "Ngoại trừ có năng lực tự lo liệu và biết nói tiếng Quảng ra thì không nhớ được một chuyện gì hết."
Tô Niệm Tinh đi theo phía sau giám sát Lương vào trong bệnh viện và tìm được phòng bệnh.
Đây là một phòng bệnh có rất nhiều người, vừa mới vào trong đã có người nhận ra Tô Niệm Tinh: "Cô là thân toán kia đúng không? Tôi đã từng thấy cô trên tivi rồi, cô xem bói chuẩn lắm đấy."
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa chào hỏi đối phương, thấy đầu đối phương bị băng thành cái bánh tét, cô không nhịn được mà đồng cảm vô cùng.
Người bệnh kia thấy Tô Niệm Tinh nhìn về phía đầu mình cũng cười khổ đầy bất đắc dĩ: "Tôi đây đúng là bị tai bay vạ gió mà, thằng điên đó không chịu lái xe tử tử, đi cái kiểu gì mà đâm vào lề đường, tôi vừa vặn đang đứng đó đợi xe. Đại sư, tôi chắc hẳn nên đi tìm cô xem một quẻ mới đúng, có lẽ còn có thể tránh được lần này. Đều tại tôi không nỡ bỏ tiền ra."
Anh ta đau đến xuýt xoa, rõ ràng bây giờ thuốc tê đã hết hiệu nghiệm rồi nên đau rất dữ dội.
Tô Niệm Tinh kịp thời an ủi vài câu: "Có lẽ là gặp dữ hóa lành đi. Nếu như mệnh không tốt thì phỏng chừng người đã trực tiếp đi luôn rồi, vận khí của anh cũng không tồi, còn nhặt được một cái mạng về."
Người bệnh nghe được lời này của cô, trong lòng cũng đã dễ chịu hơn một chút.
Bệnh nhân ở những phòng khách thấy hai người nói chuyện đến khí thế ngút trời như vậy cũng vội hỏi: "Cô ta là ai vậy? Nổi tiếng lắm sao?"
Vì thế, bệnh nhân ở giường này bắt đầu phổ cập kiến thức cho mọi người rằng Tô Niệm Tinh xem bói chuẩn bao nhiêu.
Tô Niệm Tinh thấy bọn họ đang nói chuyện rất hăng máu bèn đi đến chỗ mà giám sát Lương chỉ.
Người đàn ông này hơn năm mươi tuổi, đã gây thành bộ xương di động luôn rồi, da đầu thì xanh và lợn cợn, phỏng chừng là vừa mới cạo đầu xong, ánh mắt hoang mang đờ đẫn, hai bàn tay rụt vào quan sát Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh đi lên nắm lấy tay phải của ông ta, những bệnh nhân ở giường bệnh khác đã được nghe người bệnh ở giường bên cạnh phổ cập về kỹ năng bói toán thần kỳ của Tô Niệm Tinh, bây giờ nhìn thấy cô xem bói cho bệnh nhân mà người nào cũng nghển cổ nhìn qua bên này. Rõ ràng đầu hoặc là cánh tay của bọn họ đều đang bị băng bó nhưng cũng không hề cản trở họ hóng chuyện một chút nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận