Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 865: Cô Hẹn Tôi Ra Gặp Mặt Là Có Chuyện Gì Sao

Chương 865: Cô Hẹn Tôi Ra Gặp Mặt Là Có Chuyện Gì SaoChương 865: Cô Hẹn Tôi Ra Gặp Mặt Là Có Chuyện Gì Sao
Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn gọi điện cho Quách Vân Khởi.
Quách Vân Khởi nhanh chóng hẹn cô đến phòng bao ở nhà hàng gặp mặt.
"Gần đây sức khỏe của ông cụ càng ngày càng không ổn, bác sĩ nói chỉ sợ lần này ông ta không gắng qua được." Quách Vân Khởi thở dài một tiếng: "Đến khi ấy Trịnh thị sẽ tan đàn xẻ nghé, việc làm ăn ở Lệ Chi Oa cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Tô Niệm Tinh kêu anh ta không cần lo lắng: "Tôi đã từng bói một quẻ cho Lệ Chi Oa rồi, việc kinh doanh vẫn sẽ luôn phát đạt, vợ anh thật sự rất có năng lực đấy."
Quách Vân Khởi thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi lại hỏi cô: "Cô hẹn tôi ra gặp mặt là có chuyện gì sao?”
Tô Niệm Tinh không rõ Quách Vân Khởi có biết chuyện này hay không: "Anh có biết A Thiện không?”
Quách Vân Khởi sững sờ một lúc rất lâu mới nhớ ra được A Thiện là ai?
Anh ta gật đầu: "Biết chứ, trước đây cô ta chính là bà hai được ông cụ bao nuôi, nghe nói bát tự của cô ta có thể vượng cho ông cụ cho nên cô ta vẫn luôn mặc đồ đỏ. Đáng tiếc là vận khí của cô ta không tốt, gặp phải ngay tên sát thủ váy đỏ kia và bị đối phương hại chết. Tôi không tiếp xúc với cô ta nhiều nên cũng không hiểu cho lắm."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Vậy cô ta với Trịnh Ích Dân được bao lâu rồi?"
"Được nửa năm thì phải?" Quách Vân Khởi thấy cô vẫn luôn hỏi về A Thiện bèn nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Không phải đã bắt được hung thủ rồi hay sao? Tại sao cô vẫn còn hỏi đến cô ta vậy? Lẽ nào cô ta không phải bị hung thủ giết sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải, tôi có thể nói với anh nhưng anh đừng nói cho người khác biết."
Quách Vân Khởi gật đầu: "Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói cho ai biết cả."
Tô Niệm Tinh nói lại đơn giản tình hình một lần: "Trước khi A Thiện xảy ra chuyện, tôi có bói cho Trịnh Ích Dân một quẻ, nhưng sau khi A Thiện xảy ra chuyện thì tôi lại bói thêm một quẻ nữa cho ông ta, lần này, ông ta sẽ chết trước ba tháng, tôi đãng nghĩ liệu rằng trong này có chuyện gì đó mờ ám hay không?”
Quách Vân Khởi thật sự không biết, anh ta chỉ là hàng cháu chắt, cộng thêm còn là cháu rể nên cũng không một lòng với nhà họ Trịnh, bọn họ đóng cửa họp gia đình cũng sẽ không nói cho anh ta biết.
"Tôi chỉ biết ông cụ rất tin tưởng vị Khang tiên sinh kia, hình như ngày trước đã từng giúp ông cụ trồng sinh cơ cải mệnh rồi thì phải."
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta có biết cách thức liên lạc với Khang tiên sinh hay không: "Tôi có vấn đề muốn tìm ông ta để hỏi."
Quách Vân Khởi đồng y trở về sẽ hỏi giúp cô nhưng anh ta khuyên cô vẫn đừng nên tìm đối phương để hỏi: "Ông ta theo ông cụ được mười năm rồi, nghe nói đã mua tận ba căn nhà sang trọng ở sườn đồi, ông ta thu phí rất đắt hơn nữa còn không nhận đơn bên ngoài nữa."
Tô Niệm Tinh hít ngược một ngụm khí lạnh, vậy mà lại đắt như thế sao?
Trước đây Vương Dương Thịnh một một huyệt đòi một trăm vạn đô la Hồng Kông là cô đã cảm thấy đắt cắt cổ rồi nhưng không ngờ ở đây con có một người đắt hơn. Chớp mắt cái, Quách Vân Khởi đã xin được cách thức liên lạc với Khang tiên sinh cho cô.
Tô Niệm Tinh gọi điện thoại cho đối phương nhưng lại bị đối phương từ chối một cách vô tình, hỏi ra mới biết hóa ra đối phương đang ở bên ngoài tìm huyệt vị.
Tô Niệm Tinh đoán chắc là đối phương đang tìm huyệt mộ cho Trịnh Ích Dân.
Không thể tìm được người giải đáp nghi vấn cho mình nên Tô Niệm Tinh thì có thể tạm thời gác chuyện này qua một bên.
Chiều ngày hôm ấy có một vị khách đặc biệt tới quán ăn, đối phương lấy một cái hộp gỗ ra mà muốn nhờ Tô Niệm Tinh tìm được chủ nhân của nó giúp mình.
"Chủ nhân của hộp gỗ này có quan hệ gì với cô vậy?" Tô Niệm Tinh nhìn chiếc hộp gỗ, bên trong trống không, chẳng có một thứ gì cả.
Các hàng xóm cũng tò mò sáp tới và cẩn thận quan sát hộp gỗ này: "Còn tìm cái gì mà tìm, đây chỉ là một chiếc hộp gỗ bình thường, hoàn toàn không đáng đến mấy đồng tiền, cứ ném đi là xong chứ có gì đâu."
Chú Minh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đó, loại hộp gỗ này cũng đã là sản phẩm của mười mấy năm trước rồi, cô xem, nước sơn tróc hết cả rồi đây này."
Vị khách tên là Glauce và là một bà chủ của tiệm áo cưới. Mười năm trước có một người phụ nữ tới tiệm xem áo cưới, lúc trước khi rời đi đã bỏ quên hộp gỗ này lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận