Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 251: Cô Muốn Phá Thai Sao

Chương 251: Cô Muốn Phá Thai SaoChương 251: Cô Muốn Phá Thai Sao
Thai phụ cũng không phải là người dễ tính gì, sắc mặt của cô ta khá khó coi, lúc này trông u ám vô cùng: "Nếu đã biết dọa sợ tôi vậy thì xem bói nhanh lên đi, tôi còn phải về nhà ăn tổ yến nữa."
Tô Niệm Tinh lại không có cách nào xem nhanh được, cô dự định kéo dài thời gian với thai phụ này, mới đầu thì ném lục hào kim tiền quẻ, sau lại bắt đầu bói chữ, cuối cùng là bấm ngón tay rất lâu, tiến hành được một nửa thì giám sát Lương đi vào quán.
Thai phụ đã đợi đến hơi mất kiên nhẫn rồi: "Đại sư, cô có thể nhanh một chút được không, bụng tôi đã nhô lên cả rồi, lớn hơn một chút nữa mới phá sẽ làm hại đến cơ thể mẹ thì sao? Đến lúc đấy, ai sẽ chịu trách nhiệm cho sức khỏe của tôi hả?”
Con ngươi của Tô Niệm Tinh co rút, giọng nói run rẩy chợt vút cao, cô nhìn đối phương với vẻ sững sờ: "Hả? Cô muốn phá thai sao?"
"Đúng rồi, nhà chồng tôi muốn tôi đẻ con trai, nếu là con gái thì tôi còn cần làm gì nữa?" Thai phụ đảo trắng mắt, nói với vẻ hiển nhiên: "Nếu không phải sau khi bệnh viện kiểm tra xong không thể phá thai thì tôi cũng không tới chỗ cô xem bói làm gì."
Bệnh viện công lập Hương Giang có thể thực hiện phẫu thuật nạo thai đối với thai phụ đã mang thai trong vòng hai mươi tư tuần. Nhưng danh sách phê duyệt đang chờ lại rất dài, cộng thêm tình trạng thiếu thốn nhân viên y tế Hương Giang nổi tiếng khiến cho việc treo số gân như đã trở thành một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Nếu qua hai mươi tư tuần, mỗi một ca phẫu thuật nạo thai nhất định phải có chữ ký cho phép của hai vị bác sĩ, cần phải chứng minh nếu như sinh đứa bé ra sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần và cơ thể của nữ bệnh nhân, hoặc là đứa bé chào đời sẽ có thương tật nặng nà.
Thai phụ này chưa thông qua xét nghiệm máu, phỏng chừng là nửa năm trước đã xảy một lần rồi dẫn đến không có cách nào làm xét nghiệm máu nữa.
Vừa rồi Tô Niệm Tinh còn thấy áy náy vì đã kêu cô ta đợi lâu, nhưng nghe được câu này, trong lòng lại không kiềm chế được cơn giận nữa, cô gần như đã áp chế lửa giận để bản thân đừng dùng cái nhìn phiến diện để nhìn đối phương.
"Xin lỗi, tạm thời tôi không thể bói ra được là trai hay gái, nhưng tôi nhìn thấy vết đứt đường sinh mệnh của cô quá lớn, đuôi của phần trên hơi cong về phía gò kim tinh, gần đây có khả năng sẽ có tai nạn đổ máu. Một thai phụ như cô ra ngoài đi lại vẫn phải chú ý hơn một chút, tốt nhất là gọi người nhà đi cùng mình.”
Tô Niệm Tinh cũng là vì yêu quý sinh mệnh cho nên mới muốn cứu vớt sinh mệnh của một thai phụ, cho dù nhân phẩm của đối phương có vấn đề nhưng suy cho cùng đứa trẻ cũng vô tội. Cô vẫn nên nhắc nhở đối phương mới phải.
Nhưng ai ngờ, phản ứng của thai phụ lại nằm ngoài dự liệu của cô, không chỉ không tin mà ngược lại vì đợi quá lâu cho nên trong bụng đã tích lũy lửa giận, cô ta vỗ bàn một cái rồi chỉ vào Tô Niệm Tinh mà chửi: 'Đồ thầy bói rởm nhà cô còn dám nguyên rủa tôi? Nếu như cô không biết xem bói thì nói từ sớm luôn đi, hại tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy."
Thai phụ chỉ vào Tô Niệm Tinh mà chửi vài câu, ngay cả tiền xem quẻ cũng không thèm trả đã đỡ bụng rời đi.
Nếu cô ta đã không tin mình vậy Tô Niệm Tinh cũng không cần dính đến nhân quả nữa, nhân lúc thai phụ bước qua khỏi thêm cửa này, cô lập tức đi đến trước mặt giám sát Lương và nhanh chóng nói: "Tôi bói ra được thai phụ này sắp bị người giết hại."
Giám sát Lương đối diện với ánh mắt nghiêm túc của cô, lập tức đuổi theo ra ngoài.
Tô Niệm Tinh vuốt mồ hôi mịn trên trán rồi thở ra một hơi thật dài, ba phút hình ảnh vừa rồi kia khiến cô nhìn thấy mà tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa nghĩ đến cảnh tượng video đó là cô lại rơi vào rối rắm.
Lỡ như cảnh sát không thể bắt được hung thủ, cuối cùng thai phụ này vẫn bị giết vậy đứa trẻ trong bụng cô ta cũng sẽ chết, suy cho cùng thì đứa bé cũng là người vô tội.
"Này? Chị chủ? Cô đang làm gì thế?" A Trân thấy Tô Niệm Tinh khi thì nhíu mày, khi thì ngây người, khi thì than ngắn thở dài mà có hơi khó hiểu, lẽ nào là do gần đây áp lực của chị chủ quá lớn nên bắt đầu rụng tóc rồi?
Tô Niệm Tinh chợt lấy lại bình tĩnh: "Sao thế?"
A Trân muốn hỏi nhưng lại sợ động đến lòng tự trọng của chỉ chủ quán nên cuối cùng vẫn không dám hỏi gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận