Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1110: Đại Sư, Có Phải Hôm Nay Cô Vẫn Còn Một Quẻ Không

Chương 1110: Đại Sư, Có Phải Hôm Nay Cô Vẫn Còn Một Quẻ KhôngChương 1110: Đại Sư, Có Phải Hôm Nay Cô Vẫn Còn Một Quẻ Không
"Nhà tôi không thuê được người giúp việc đâu, Khả Khả vẫn luôn rất ngoan ngoãn." Người phụ nữ tìm trong quán ăn một vòng, nơi này rất nhỏ, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã thấy hết, không tìm thấy người đâu nên cô ta lại vội vàng đi tiếp.
Chú An đứng ở cửa nhìn bóng lưng hớt hải của cô ta: "Đang yên đang lành sao thằng nhỏ lại đi lạc được chứ?"
"Liệu có phải bị người lừa đi mất rồi không?" Trước đây thím An đã từng mất con nên ghét nhất là bọn buôn người, nghĩ đến cái cảnh ấy, bà ta lập tức quay đầu định đi tìm Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh đang ở sau bếp bàn bạc với bà A Hương về sắp xếp đón tết, nghe thấy có người gọi mình, cô đi ra khỏi bếp, hỏi: "Sao thế?"
"Đại sư, có phải hôm nay cô vẫn còn một quẻ không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi."
Thím An định gọi người phụ nữ kia lại nhưng chớp mắt cái người đã không thấy đâu nữa.
Chú Minh kêu bà ta đợi một lát: "Có lẽ thằng nhỏ xuống lầu mua đồ thôi, nếu thật sự không tìm được thì lại kêu đại sư bói cho một quẻ."
Thím An nghĩ lại rồi cũng đồng ý.
Người phụ nữ tìm quanh đó một vòng nhưng vẫn không thể tìm được người, cô ta lại một lần nữa đi ngang qua cửa quán ăn rồi bị thím An gọi lại: "Để đại sư bói cho cô xem sao đã, lỡ như thật sự bị người bắt cóc thì sao, bói sớm chừng nào hay chừng ấy."
Người phụ nữ có hơi chân chừ, cô ta thường xuyên tới bên này ăn cơm nên đương nhiên cũng biết Tô Niệm Tinh bói toán chuẩn bao nhiêu, nhưng tiền xem bói của cô cũng đắt thật.
Một mình cô ta nuôi con đã vất vả lắm rồi, tiền trong tay chỉ đủ mua đồ ăn cho ngày mai, chứ thật sự không thể bỏ ra được nhiều tiền xem quẻ như thế.
Thím An thấy cô ta lưỡng lự là cũng đoán ra được cô ta lo lắng về vấn đề tiền nong, vì thế bà ta vỗ ngực bảo: "Tôi trả tiền xem quẻ cho cô, tìm được thằng nhỏ sớm một chút, nếu như Khả Khả rơi vào tay người xấu vậy cũng không biết nó đã phải chịu bao nhiêu tội rồi."
Người phụ nữ không tiện nhận đại ơn này của bà ta nhưng lòng muốn cứu con như lửa đốt, cô ta nắm lấy tay của thím An, đảm bảo rằng đợi sau này mình có tiền rồi nhất định sẽ trả lại cho đối phương.
Thím An đỡ cô ta đi vào quán: "Khả Khả đáng yêu như vậy, tôi cũng thích thằng nhỏ lắm”"
Bà ta dẫn người đi đến trước mặt Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh cũng không phí lời vô nghĩa mà xem chỉ tay cho cô ta, sau đó gương mặt lộ ra vẻ kỳ quái: "Con trai cô không xảy ra chuyện gì cả mà đang ở trong tòa nhà của các cô, phòng 303 tầng ba, cậu bé đang giúp người ta dọn dẹp vệ sinh để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Bởi vì vẫn còn nhỏ tuổi nên nhận phí thấp, cộng thêm làm việc nghiêm túc cho nên rất nhiều sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp đều thích tìm tới cậu bé."
Các hàng xóm kêu ồ lên: "Không phải con trai cô mới học mẫu giáo thôi sao? Sáu tuổi hay là bảy tuổi ấy nhỉ?"
Người phụ nữ vừa khóc vừa cười: "Sáu tuổi ạ." Hai mắt chú Minh tỏa sáng: "Thằng nhỏ có tí xíu như vậy mà lại biết dọn dẹp vệ sinh sao? Cũng ngoan quá rồi ấy chứ?"
"Con trai tôi thì đến chai dâu đổ cũng không biết đỡ đây!" Chú An ngưỡng mộ không chịu được, bắt đầu không nhịn được mà chê hai thằng con trai thối nhà mình.
Các hàng xóm đều đang khen lại chỉ có người phụ nữ là đau lòng, cô ta ôm mặt khóc tức tưởi: "Đều là tại tôi vô dụng nên Khả Khả mới phải chịu khổ cùng tôi. Nếu tôi có bản lĩnh thì thằng bé cũng sẽ không phải đi dọn dẹp vệ sinh cho người ta để kiếm tiền từ khi còn nhỏ như vậy rồi."
Thím An lập tức an ủi cô ta: "Cô đã lợi hại lắm rồi, một thân một mình nuôi con thật sự phải rất có năng lực đấy."
Những người khác cũng khuyên theo: "Đừng khóc, con cái hiểu chuyện là chuyện tốt cơ mà. Có một đứa con ngoan hiểu chuyện và hiếu thuận như thế, những vất vả hiện tại của cô đều là đáng giá cả."
Người phụ nữ lau nước mắt rồi lộ ra vẻ mặt biết ơn với mọi người.
Thím An trả tiền xem bói cho Tô Niệm Tinh, nhưng Tô Niệm Tinh lại không nhận mà nói với người phụ nữ: "Không cần đâu, tôi cũng không làm gì cả. Con trai cô dọn dẹp vệ sinh xong sẽ về nhà thôi."
Cô hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Thật ra cậu bé đã giúp người ta dọn vệ sinh được một tháng rồi, chỉ là trước đây cô vẫn luôn bận tăng ca cho nên không phát hiện ra thôi, thằng bé thật sự rất thương cô."
Tiền lương ở Hương Giang cao nhưng muốn có chỗ ở lại không dễ. Nhất là người mẹ đơn thân nuôi sống con trai phải ở phòng riêng, chi tiêu tốn kinh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận