Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1150: Chỗ Này Không Có Chọn Món, Có Được Không

Chương 1150: Chỗ Này Không Có Chọn Món, Có Được KhôngChương 1150: Chỗ Này Không Có Chọn Món, Có Được Không
"Chỗ này không có chọn món, có được không?" Sở trưởng có hơi thấp thỏm.
Tô Niệm Tinh không để ý đến mấy vấn đề này.
Chủ quán đi vào bên trong chuẩn bị thức ăn, còn sở trưởng thì nói lại quá trình bắt giữ tên Vương Kim vào sáng hôm nay cho họ nghe.
Bởi vì tối hôm qua trời quá tối, không tiện bắt người cho nên bọn họ phải ngồi canh chừng ở bên ngoài, thẳng cho đến khi trời sáng mới bắt đầu thực hiện hành động bắt giữ, tóm được Vương Kim còn đang say ngủ.
"Chúng tôi thẩm vấn dồn dập, gã cũng đã thẳng thắn khai nhận toàn bộ hành vi của mình rồi." Trên gương mặt sở trưởng hiện ra vẻ mừng rỡ: "Tôi đã giao ghi chép thẩm vấn Vương Kim lên cho cấp trên, khẩu cung của gã sẽ trở thành bằng chứng hữu lực trong phiên tòa thứ hai, em họ tôi rất có khả năng sẽ được phán vô tội và phóng thích."
Tô Niệm Tinh chắp tay chúc mừng ông ta.
Sở trưởng nhiều lần nói cảm ơn cô: "Cũng may mà nhờ có cô, bằng không, nó thật sự rất có khả năng sẽ phải chết, gặp được cô đúng là may mắn của nó."
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Tiên sinh đoán mệnh chúng tôi nhòm ngó quá nhiều thiên cơ cho nên bình thường phải hành thiện tích đức, mọi người đều có mục đích riêng cả mà."
Sở trưởng thấy cô không nhận tí công lao nào về mình mà trong lòng càng thêm khâm phục.
Rất nhanh cơm nước đã được bưng lên bàn, Tô Niệm Tinh ra hiệu cho giám sát Lương ăn cơm: "Hôm nay cuối cùng cũng cho anh nếm thử món cung đình rồi nhé."
Giám sát Lương nếm thử ức gà xào, trông thì có vẻ giống một món ăn gia đình rất đơn giản nhưng khi ăn vào miệng lại mềm mại sảng khoái, khiến người phải khâm phục tay nghề tinh tế của vị đầu bếp này.
Sở trưởng hỏi Tô Niệm Tinh về chuyện đầu tư: "Vẫn thuận lợi cả chứ?"
Nhắc đến chuyện này là Tô Niệm Tinh lại thở dài: "Ngược lại nhà xưởng vẫn còn ổn, nhưng đất cát lại không thấy có dấu hiệu gì, tôi cũng hơi lo đây."
Sở trưởng nghe vậy mới nói: "Đất ở phía nam đang bán đấu giá đấy nhưng ở Bắc Kinh xưa nay đều không làm như vậy, người có thể mua được đất đều là mấy hộ gia đình có quan hệ cả. Các cô là người từ bên ngoài tới, chỉ sợ sẽ không dễ đâu."
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Bây giờ không phải đang kêu gọi đầu tư hay sao? Rất nhiều công ty nước ngoài đã rút vốn đầu tư rồi, tôi chịu ra ngoài mua đất cũng có thể cải thiện công văn việc làm cơ mà."
Sở trưởng gật đầu: "Các nhà đầu tư bên ngoài đều muốn mua đất để xây xưởng hơn nhưng mấy công xưởng cũ liên tiếp đóng cửa và nhân viên cũ biết phải làm sao? Cho nên bên trên chắc chắn sẽ siết chặt chính sách đất đai."
Giám sát Lương nghe thấy phiên phức như vậy mới nói: "Hay là đến phía nam mua đất xây xưởng đi? Cách Hương Giang còn gần như vậy, sau này đi qua đi lại cũng tiện hơn.”
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Mua đất ở phía nam cũng vẫn phiền phức như thế cả thôi, hơn nữa bên đó giá đất rẻ hơn, còn ở thủ đô lại có cái tốt của thủ đô."
Thủ đô mới là quê hương của cô, cô lại càng hy vọng có thêm một vài sản nghiệp ở Bắc Kinh hơn, đương nhiên, về phương diện công xưởng, cô cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Cô nghiêng đầu nhìn sở trưởng: "Tôi quả thật có nhìn trúng hai công xưởng và vẫn đang trong giai đoạn đánh cờ. Ông nói xem, nếu như tôi nắm được cả hai công xưởng này rồi, sau đó lại kêu bọn họ bán một mảnh đất cho tôi, vậy liệu có được không?”
Sở trưởng chỉ cần hơi nghĩ một chút là cũng có thể hiểu ra được: "Chắc là được đấy, xưởng sản xuất xe đạp kia đã tách thành sáu xưởng từ vài năm trước rồi, làm như vậy cũng tiện bán ra bên ngoài hơn, nhưng người nước ngoài tới đây cứ từng tốp từng tốp mà mãi vẫn không bàn thành công được.
Bắt đầu từ năm ngoái đã có rất nhiều người nước ngoài đã rút vốn đầu tư nên việc bán nhà xưởng cũng bị hãng. Tôi nghe nói đã một năm rưỡi rồi bọn họ không phát được tiền lương, phần lớn công nhân đều đợi ở nhà. Bọn họ cũng chỉ mong sao có người có thể bỏ tiền ra mua lại thôi."
Tô Niệm Tinh đã yên tâm hơn rồi: "Bọn họ muốn tôi giữ lại 80% công nhân và toàn bộ lãnh đạo nhưng tôi muốn lọc ra những người ưu tú. Nếu đến ngay cả quyền hạn sa thải công nhân viên mà tôi cũng không có vậy mấy nhân viên thích giở trò khôn vặt và mấy lãnh đạo ăn không ngồi rồi làm sao có khả năng ngoan ngoãn nghe lời tôi được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận