Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1323: Phiên Ngoại 15

Chương 1323: Phiên Ngoại 15Chương 1323: Phiên Ngoại 15
Vụ án A Cảnh bị đâm do giám sát Ngụy phụ trách nhưng anh không tin tưởng đối phương, vì thế mới gọi điện cho thám tử trong giới đi điều tra giúp mình, tiếp đấy là đến phòng sinh đón A Tinh xuất viện.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy anh qua bên này mà hơi ngạc nhiên: "Hôm nay không cần đi làm sao? Em có người đón rồi, anh không cần để ý đến em đâu."
Kỳ nghỉ đợi sinh của đàn ông Hương Giang chỉ có ba ngày, mà kỷ nghỉ của anh thì đã sớm hết rồi.
"Anh không sao, cấp trên cho anh nghỉ phép rồi." Giám sát Lương đỡ cô đi ra khỏi phòng sinh.
Anh nói lại nghi ngờ của mình cho A Tinh nghe.
A Tinh đã sinh con xong, sức khỏe vẫn còn yếu, nếu như người đứng đằng sau có ý muốn hại người xung quanh anh, vậy chỉ sợ A Tinh sẽ thành nạn nhân đầu tiên, anh nhất định phải nói cho cô biết, cũng là nhắc nhở cô nâng cao cảnh giác.
Tô Niệm Tinh hỏi anh có đối tượng tình nghi nào không.
Giám sát Lương làm tổng giám sát cũng đã đắc tội với quá nhiều người, trong lúc nhất thời thật sự không thể nghĩ ra được: "Anh đã phái thám tử tư đi điều tra rồi, vừa vặn bây giờ anh được nghỉ cũng sẽ thuận tay điều tra, em đừng lo lắng quá."
Tô Niệm Tinh gật đầu..ebooktruyenfull.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Giám sát Lương đón cô ra viện: "Có để quên đồ gì không đó?" Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không, vệ sĩ đã thu dọn sạch sẽ hết rồi."
Đại Đao lại vội vàng chạy qua đây: "Đại sư, bên ngoài có nhiều phóng viên lắm, ra ngoài chắc chắn sẽ bị bọn họ bao vây mất."
Giám sát Lương siết chặt nắm tay, kêu các vệ sĩ chăm sóc cho A Tinh và các con, còn anh thì ra ngoài tiếp nhận phỏng vấn của truyên thông nhằm thu hút sự chú ý của bọn họ, Tô Niệm Tinh sẽ nhân cơ hội này để rời đi.
Tô Niệm Tinh còn muốn khuyên anh đừng đi nhưng giám sát Lương lại bảo cô không cần lo lắng: "Chỉ là tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông thôi, anh không sao đâu."
Tô Niệm Tinh ngồi xe rời khỏi bãi đỗ xe dưới hầm, trông thấy giám sát Lương bị các phóng viên bao vây chặt chẽ, mà câu hỏi bọn họ đặt ra cũng vô cùng chói tai.
"Xin hỏi anh thật sự đã thuê sát thủ giết người sao?"
"Xin hỏi có phải anh rất hận phòng hai không?”...
Khi chiếc xe lái ra khỏi bệnh viện, Tô Niệm Tinh kêu Đại Đao quay đầu: "Đến bệnh viện Queen Mary đi."
Đại Đao ngạc nhiên: "Không về nhà sao?”
"Tôi đến thăm ông ngoại." Tô Niệm Tỉnh không cho phép anh ta từ chối.
Hiển nhiên Đại Đao sẽ không làm trái ý nguyện của bà chủ rồi, anh ta lập tức quay đầu xe.
Đến bệnh viện Queen Mary, Tô Niệm Tinh thành công gặp được ông ngoại.
Giường bệnh của A Cảnh lại nằm ngay bên cạnh ông ta, Tô Tú Dung vừa trông thấy cô đã lập tức sinh lòng cảnh giác, hai con mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào cô.
"Ông ngoại." Tô Niệm Tinh đi qua đó và ngồi xuống bên cạnh giường, cho ông ta nhìn hai đứa bé.
Bọn trẻ lớn rất nhanh, nhất là trẻ sơ sinh, chỉ mới nửa tháng không gặp mà hai đứa bé đã rút đi màu xanh tím, làn da trắng hông mềm mại, đôi mắt cũng có thể hơi hé ra một chút, môi chúm chím, mắt như hạt nho đen.
Tô Ngọc Bạch càng nhìn lại càng thích: "Hai đứa nhỏ này biết chọn ưu điểm của cha mẹ chúng, không tồi, không tồi."
Tô Niệm Tinh bật cười, thật ra hai đứa bé nhăn như khỉ, hoàn toàn không nhìn ra được gì cả.
Cô nghiêng đầu nhìn A Cảnh, đối phương đã tỉnh rồi, bây giờ cũng có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là bị thương nặng quá, đầu vẫn còn quấn băng, hai chân cũng bó thạch cao, nằm một chỗ y như xác ướp.
Tô Tú Dung thấy cô nhìn qua mà như lâm đại địch.
Tô Niệm Tinh thu lại tâm nhìn rồi nói với Tô Ngọc Bạch: "Trước đây cháu đã từng nhắc nhở A Cảnh rồi, cậu ta nên cẩn thận vè để ý hơn mới đúng, nhưng cậu ta vẫn xảy ra chuyện.
Tên tài xế đó còn khai nhận là An Bác đã sai khiến anh ta, nhưng cháu cảm thấy người đứng sau vụ này đang muốn chia rẽ mối quan hệ giữa A Cảnh và An Bác, khiến chúng ta tự tàn sát lẫn nhau. Cháu muốn bói cho A Cảnh một quẻ, có được không ạ?”
Tuy rằng giám sát Lương muốn tự mình điều tra người đứng sau vụ này nhưng tốc độ chắc chắn không thể nhanh bằng cô xem bói được rồi, cô muốn giải quyết xong chuyện này sớm một chút.
Tô Ngọc Bạch hơi sững sờ, còn Tô Tú Dung thì lại không nhịn được mà nói: "Cho dù vụ tai nạn giao thông không phải nó sai khiến nhưng hai đứa con của tụi bây mang họ Tô chính là sự thật."
Tô Niệm Tinh không phải người dễ tính, dễ nói chuyện như giám sát Lương, cô lạnh lùng đáp: "Con mà tôi đẻ ra, lẽ nào đến ngay cả quyền theo họ của tôi cũng không có luôn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận