Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 164: Mất Tích

Chương 164: Mất TíchChương 164: Mất Tích
Cô ta lắc đầu không dám tin, Tĩnh Tĩnh không thể nào đối xử với mình như vậy được bọn họ chính là bạn tốt không có gì không thể chia sẻ với nhau, tại sao cô ấy phải làm như vậy chứ?
Tô Niệm Tinh đảo trắng mắt: "Cô nghe bọn họ bịa chuyện như thế sao không đi viết tiểu thuyết luôn đi?"
Quần chúng vây xem bị nói cũng không hề tức giận chút nào mà vội vàng giục: "Vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì chứ? Tại sao bạn trai của cô gái đó lại muốn bạn gái mình chủ động kết bạn với cô gái trẻ này? Chắc chắn là có mục đích rồi?"
Những người khác cũng đang mong đợi cô công bố đáp án.
Tô Niệm Tinh ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi giải thích: "Bạn trai của bạn thân cô thật ra chính là em trai của cô đấy.
Cái năm cô năm tuổi, em trai cô đổ một cơn bạo bệnh, điều kiện gia đình lại kém, cha mẹ ruột muốn chữa bệnh cho em trai cô nên ngày nào cũng phải đi làm hai công việc, không có cách nào chăm sóc cô vì vậy mới đành đưa cô tới cho cha mẹ nuôi.
Sau khi em trai cô khỏi bệnh vẫn luôn áy náy trong lòng mà đi khắp nơi tìm cô.
Cũng vì duyên phận mà khi anh ta đang tham gia một lễ cưới mới nhận ra cô, nhưng cô trời sinh xấu hổ hay ngại, gần như không ra ngoài giao tiếp, vì thế em trai cô mới kêu bạn gái mình đi tiếp cận cô, sau đó..."
Chuyện sau đấy cũng không cần thiết phải nói nữa.
Chẳng trách vừa rồi Tô Niệm Tinh lại muốn hỏi cô gái trẻ có phải là con nuôi không?
Hóa ra là có nguyên do cả.
Cô gái trẻ kinh ngạc đến mức rất lâu không nói nên lời, nước mắt chảy xuống dọc theo gò má, cô ta hoảng hốt vội lau đi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, thật lâu sau cô ta mới hỏi: "Bọn họ thì sao?"
Bọn họ là chỉ cha mẹ ruột của cô ta.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Mười năm trước, công xưởng mà bọn họ làm việc xảy ra một vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn, hai người họ không thể chạy thoát khỏi biển lửa, em trai cô thì được người tốt bụng nhận nuôi."
Quần chúng vây xem bắt đầu thổn thức: "Một gia đình đang yên đang lành lại tan đàn xẻ nghé, thật đúng là đáng thương quá."
"Em trai cũng đáng thương! Rõ ràng không làm gì sai cả nhưng vẫn luôn thấy áy náy trong lòng, không dám nhận chị."
"Cha mẹ cũng không có cách nào khác, ai có thể ngờ được con trai sẽ sinh bệnh cơ chứ.”
Mọi người đồng cảm với đôi chị em này.
Suy nghĩ của cô gái trẻ rối như mớ bòng bong, rõ ràng không biết phải làm thế nào cả?
Đại khái thì cô ta không thích có nhiều người vây xem mình như vậy nên vội cảm ơn Tô Niệm Tinh một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Những người khác thấy cô ta đi như vậy bèn gấp đến vò đầu bứt tai: "Rốt cuộc cô ta có nhận em trai không thế?"
"Chắc chắn là nhận rồi, dù sao thì cũng là chị em ruột cơ mà." "Cũng chưa chắc đâu nhé, mười mấy năm không gặp mặt, tình thân đã phai nhạt hết cả rồi, không nhận cũng là chuyện rất bình thường."
Tô Niệm Tinh nghe được lời bàn luận của mọi người mà chỉ cười chứ không nói.
Mới đầu cô gái trẻ quả thật không thể nào chấp nhận được, nhưng cuối cùng cô ta vẫn quyết định sẽ hòa hợp với em trai.
Dưới sự trợ giúp của bọn họ, tính cách của cô ta cũng trở nên cởi mở hơn, từ một mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì kết quả mà cô ta mong muốn cũng đã thành hiện thực.
Lại có một người đàn ông khác ngồi xuống, vẻ mặt của ông ta sầu khổ thôi rồi, hai con mắt toàn là tơ máu, vừa mới ngồi xuống đã đập tiền lên mặt bàn xem quẻ rồi phun nước miếng tung bay nói về chuyện của mình.
"Đại sư, con gái tôi mất tích đã được ba ngày. Tôi có báo cảnh sát rồi nhưng phía cảnh sát không tìm được. Đại sư, cô có thể bói giúp tôi xem con bé đang ở đâu được không?"
Người đàn ông này râu ria xôm xoàm, tóc tai bết dầu, vừa nhìn đã biết là mấy ngày liền không gội rồi, miệng lại còn vì vượng hỏa mà mọc thêm vài cái mụn nữa.
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho ông ta bình tĩnh lại: "Con gái ông bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười bảy."
Người xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao: "Chắc chắn là đi hẹn hò, lén lút hẹn với bạn trai ở bên ngoài."
"Có bạn trai thì cũng không có khả năng không về nhà chứ, con bé không sợ người nhà lo lắng hay sao?" Có người lập tức không tán đồng. Cũng có người bảo: "Liệu có phải đi đánh điện tử không? Bây giờ con gái cũng chơi điện tử thì phải? Đã tới mấy quán net tìm chưa?”
Người đàn ông thật sự chưa từng tới đó tìm thử, ông ta đứng dậy vừa định rời đi thì lại có người kéo ông ta ngồi xuống: "Vội cái gì? Cứ để đại sư xem bói giúp cho trước đã, lỡ như không ở quán net thì sao hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận