Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1071: Không Thành Vấn Đề

Chương 1071: Không Thành Vấn ĐềChương 1071: Không Thành Vấn Đề
Tô Niệm Tinh thấy Kern chỉ dùng vài ba câu đã lừa được phóng viên đi mới bật ngón cái với ông ta: "Ông lợi hại thật đấy."
"Ở bên này tôi chỉ quen biết người Trung Quốc và người trong giới giải trí thôi. Còn phóng viên lại quen rất nhiều danh nhân, có cậu ta giúp giới thiệu thì đơn mà chúng ta nhận được sẽ nhiều hơn."
Trước đây Kern vẫn luôn chân chừ không biết có nên tìm người giúp hay không, dù sao thì ông ta cũng phải chắp tay dâng hai phần trăm cho người ta cơ mà, cho nên trong lòng cũng không nỡ.
Còn bây giờ thì sao?
Mắt thấy cô đã sắp phải vê Hương Giang rồi, mỗi ngày ba quẻ của ông ta vẫn còn quẻ chưa có đơn nào nhận, điều này làm ông ta có hơi sốt ruột.
Đang nói chuyện thì Matthew qua đây, vẻ mặt của anh ta mệt mỏi, không còn trêu đùa nhân sinh như ngày xưa nữa.
Anh ta đưa chi phiếu cho Kern, Tô Niệm Tinh thì giao máy ghi âm cho anh ta.
Kern nghe xong đoạn ghi âm, xác định nội dung chính xác, không có gì sơ suất mới kêu bọn họ ký tên, đây chính là một bản hợp đồng bảo mật.
Sau khi ký xong, Matthew đang định rời đi thì Kern gọi anh ta lại: “Cậu sao thế? Có phải đã gặp phải phiền phức gì rồi không?”
Matthew quay đầu nhìn ông ta rồi lại nhìn Tô Niệm Tinh, sau đó nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Tôi không sao, nếu có gì cần, có khả năng chú của tôi vẫn sẽ nhờ cô giúp đỡ đấy." Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp được một người hào phóng như vậy, cô gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề."
Matthew quay người rời khỏi căn biệt thự.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Chớp mắt cái đã có một vị khách khác tới xem bói. Tô Niệm Tinh giúp bọn họ chọn ra lĩnh vực mà trong tương lai anh ta sẽ cảm thấy có hứng thú, vị khách này rời đi với vẻ hài lòng vô cùng.
Buổi chiều, Tô Niệm Tinh dẫn các vệ sĩ cùng đi xem biểu diễn ảo thuật của David Williamson.
Xem xong màn biểu diễn bài tây và dây thừng, tất cả mọi người đều sục sôi nhiệt huyết, trò này không cần phải dùng ngôn ngữ mà chỉ cần nhìn động tác của người ta cũng đã có thể hiểu được dụng ý của nhà ảo thuật rồi.
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh vẫn còn đang ở trong giấc mộng thì bị Kern đánh thức, hóa ra là phóng viên đã giới thiệu một vị khách tới cho cô.
"Vợ anh ta đã mất tích rồi, muốn nhờ cô bói giúp anh ta xem địa chỉ của vợ anh ta ở đâu."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn thời gian, mới sáu giờ sáng thôi, mọi người vẫn còn đang ngủ mà anh ta đã chạy qua đây rồi, có thể thấy được người này đang lo lắng cho vợ mình biết bao nhiêu.
Cô đánh răng rồi rửa qua mặt, không kịp bôi kem dưỡng da nữa.
Giám sát Lương bị cô đánh thức cũng cùng đi xuống dưới lầu, các vệ sĩ cũng lần lượt đứng đăng sau cô.
Đây là một vị khách hàng giàu có, mang theo tận năm, sáu vệ sĩ đi cùng. Tên người này là Geoff, là ông chủ của một sàn đấu sinh tử. "Vợ tôi mất tích từ một tuần trước, tôi đã đăng tin tìm người lên khắp các tờ báo lớn rồi nhưng mãi mà vẫn chưa tìm thấy tung tích đâu, nghe nói cô am hiểu tìm người nhất, có thể giúp tôi bói ra cô ấy đang ở đâu được không?" Trên gương mặt của Geoff tràn đầy vẻ sốt ruột.
Phóng viên nói với bọn họ: "Vợ của anh ta không đẻ được nhưng anh ta không chịu ly hôn, anh ta thật sự rất thương vợ mình. Geoff sống ở California, anh ta biết được cô có thể bói ra được tung tích của vợ nên vội vàng chạy tới đây tìm đấy."
Tô Niệm Tinh hỏi Geoff: "Vợ anh mất tích từ khi nào vậy?”
Geoff: "Một tuần trước, tôi cùng cô ấy đến trung tâm thương mại mua quần áo, cô ấy vào phòng thử đồ để thay đồ rồi sau đó là biến mất luôn."
Trong lòng Tô Niệm Tinh chợt thấy căng thẳng. Cô nhớ đến câu chuyện phòng thử đồ tại nước T, lẽ nào vợ anh ta cũng bị người bắt cóc để làm thành búp bê thủy tinh?
Cô ra hiệu cho người đàn ông duỗi tay ra trước.
Đây là một thị trấn nhỏ vô cùng hẻo lánh, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, trên con đường nhỏ gần như không có người gì cả, một người phụ nữ trung niên mệt mỏi xách một giỏ hoa quả vừa mới mua được từ siêu thị. Cô ta híp mắt lại, hưởng thụ hơi ấm của ánh mặt trời rải xuống trên người mình.
Đột nhiên có một người đàn ông đi đến trước mặt cô ta, người phụ nữ giật nảy mình, vội lùi lại ba bước.
Người đàn ông không có ý dọa sợ cô ta mà là đưa bó hoa dại vừa mới hái được ngoài đồng cho cô ta một cách dè dặt, sau đó nở nụ cười áy náy với đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận