Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 776: Bây Giờ Thu Nhập Của Đối Phương Không Cao

Chương 776: Bây Giờ Thu Nhập Của Đối Phương Không CaoChương 776: Bây Giờ Thu Nhập Của Đối Phương Không Cao
Tô Niệm Tinh thấy hai vợ chồng này kích động như vậy cũng không thể không nhắc nhở họ: "Nhưng đứa trẻ này lại được nhặt ở ven đường nông thôn, bà cụ nhà ấy không có con cháu gì cả, thấy đứa bé đáng thương nên mới bế nó về nhà, không phù hợp với tình hình mà ông bà đã nói."
Tên bắt cóc vất vả lắm mới trộm được đứa bé đi rồi sau đó lại ném ấy hả?
Bộ anh ta ăn no rửng mỡ hay gì?
Hai vợ chồng vẫn chưa chịu từ bỏ: 'Lỡ như thì sao? Không phải bây giờ đã có xét nghiệm DNA rồi sao? Chúng tôi có thể làm xét nghiệm với cậu ấy."
Tô Niệm Tinh khó xử: "Bây giờ thu nhập của đối phương không cao."
"Không thành vấn đề, chúng tôi có thể làm xét nghiệm và đưa đến Anh quốc. Cô có thể kêu cậu ấy cho tôi vài sợi tóc được không, kèm cả nang tóc mới được.
Tô Niệm Tinh nhìn tướng mặt của bọn họ thấy quả thật là có phúc khí, các mục thông tin cũng phù hợp với nội dung mà trước đó cô đã bói ra được, cảm thấy có thể thử một lần cũng tốt. Cho nên cô đã đồng ý sẽ lấy tóc giúp bọn họ, đôi vợ chồng này rối rít cảm ơn nhiều lần rồi mới rời đi.
Tiếp theo đấy, Tô Niệm Tinh lại tiếp đón thêm vài vị khách nữa, với cặp cha mẹ có tướng mặt không phù hợp, cô trực tiếp kêu họ trở về.
Còn có cặp cha mẹ biết được gia cảnh của Tạ Gia Hòa không tốt gì cho cam, lại còn có hai đứa con ghẻ nữa nên đã trực tiếp từ chối lời đề nghị được xét nghiệm DNA của Tô Niệm Tinh, mà quay đầu bỏ đi ngay.
"Nhất định là nhầm rồi, con trai tôi không thể hồ đồ như thế được." Buổi chiều, Tạ Gia Duệ qua đây tìm cô.
Tô Niệm Tinh nói lại rõ ngọn ngành những thông tin này: "Tổng cộng có hơn trăm người gọi điện thoại tới, tôi đã loại bỏ tám mươi sáu người không thích hợp và còn lại mười bốn người nữa, giờ cần dùng đến tóc của anh để làm xét nghiệm DNA với bọn họ, có được không?”
Chỉ là lấy tóc mà thôi nên Tạ Gia Duệ cũng không có vấn đề gì cả, anh ta chỉ hơi nghi ngờ: "Như vậy có thể tìm ra được sao? Có cần báo cảnh sát không?”
Tô Niệm Tinh kêu anh ta có thể đến đồn cảnh sát để báo án trước: "Tiến hành đồng bộ đi, có lẽ cảnh sát có thể tìm được cha mẹ giúp anh chăng."
Tạ Gia Duệ nghĩ ngợi sau đó để lại vài sợi tóc, tiếp đó anh ta quay đầu đến đồn cảnh sát để báo án.
Tô Niệm Tinh thì lại dẫn Đại Đao xách hộp thức ăn đến bệnh viện.
Đại Đao đứng ở cửa trông chừng, còn một mình Tô Niệm Tinh đi vào phòng bệnh, nhưng không ngờ giám sát Lương đã đi chụp X quang rồi, chỉ có mỗi Tô Ngọc Bạch và A Cảnh ở trong phòng.
A Cảnh chớp đôi mắt hoa đào chào hỏi Tô Niệm Tinh: "Cô Tô, chúng ta lại gặp nhau nữa rôi?"
Tô Niệm Tinh cười giả lả với anh ta: "Chào anhI”
A Cảnh cười hỏi: "Tôi nghe nói cô Tô rất am hiểu bói toán, hay là cũng bói một quẻ giúp tôi đi?"
Tô Niệm Tinh không có lý nào lại bỏ qua cho đồng tiền tự chạy tới cả: "Được thôi, anh muốn bói về cái gì?" Cô ra hiệu cho anh ta duỗi tay tới.
A Cảnh lộ ra nụ cười ý vị sâu xa: "Tôi đang theo đuổi một cô gái cũng trẻ tuổi và xinh đẹp giống như cô Tô đây, tôi muốn hỏi liệu mình có cơ hội theo đuổi được cô ấy không?"
Tay của Tô Niệm Tinh nắm lấy ngón tay của anh ta, còn chưa đợi cô nhìn kỹ video thì lại thấy anh ta dùng ngón cái của mình sờ vào mu bàn tay của cô, cô ngẩng đầu lên đối diện với tâm nhìn của anh ta, trong mập mờ lại lẫn theo chút khiêu khích. Hành động này không thể nghi ngờ gì là đang gạ gẫm.
Tô Niệm Tinh nhíu chặt mày lại, cô trực tiếp dùng sức bóp ngược lại, bàn tay cũng tăng thêm lực đạo, nói: "Anh chắc chắn muốn xem cái này chứ? Lã nào chuyện mà anh muốn bói nhất không phải là tương lai có thể nhận được bao nhiêu cổ phần của công ty hay sao?"
Tư thế này không cần dùng sức lớn bao nhiêu vẫn có thể khiến người đau đến run rẩy, càng khỏi cần nói đến một quý công tử sống an nhàn sung sướng như A Cảnh.
Anh ta giãy giụa, đến cuối cùng vẫn là thể lực chiếm thế thượng phong mà hất được tay của cô ra, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay vừa đỏ vừa đau của mình. Anh ta trừng mắt lên nhìn: "Cô!"
Tô Niệm Tinh lại nở nụ cười khiêu khích với anh ta: "Tôi nói sai sao?"
Ở ngay trước mặt ông ngoại, A Cảnh cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình mà lẩm bẩm: "Bây giờ tôi còn có việc, buổi chiều tôi sẽ đến quán ăn của cô xem bói sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận