Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 313: Mời Đến

Chương 313: Mời ĐếnChương 313: Mời Đến
Có đôi khi cô cũng sẽ hỏi người tới xem quẻ xem có muốn kêu các hàng xóm tránh đi không, ngược lại, câu trả lời của bọn họ là không muốn.
Lý do cũng rất đơn giản: Tất nhiên là mấy hàng xóm láng giêng này đã xâm phạm quyền riêng tư của bọn họ nhưng mọi người cũng sẽ mang tới tác dụng làm chứng. Nếu như cô xem bói không chuẩn thì có mấy hàng xóm này có mặt tại đây, mấy người tới xem bói kia có thể yêu cầu cô trả tiền một cách hợp lý.
Còn nếu như không có mấy hàng xóm này làm nhân chứng, người tới xem bói sẽ lo lắng không có ai làm chứng cho mình, lỡ như cô xem bói không chuẩn mà không chịu trả tiền thì phải làm sao?
Một nghìn đô la Hồng Kông cũng không phải là một con số nhỏ, có rất nhiều người thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi tới tìm cô xem bói.
Vị khách gọi một chiếc taxi đi đến một nhà hàng cao cấp ở đường Russell.
Sau khi tiến vào phòng bao, Tô Niệm Tinh đã nhìn thấy người muốn xem bói, nói thật thì chuyện này khiến cô có hơi bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý cả thôi.
Cô cũng được tính là có chút danh tiếng nhỏ ở Vịnh Đồng La, thường xuyên được lên báo, có minh tới tìm cô xem bói cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng có thế nào thì cô cũng không ngờ được người tới tìm mình lại chính là Vương Gia Hân, đây chính là nữ minh tinh đang nổi mà A Trân nhắc đến vào trưa nay. Vương Gia Hân thoạt nhìn có vẻ rất khẩn trương, ngay khi cánh cửa phòng bao mở ra, cô ta gân như theo bản năng đứng bật dậy và nhìn chằm chằm vào cửa, thẳng cho đến khi xác định được người tới không có nguy hiểm gì thì cô ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vị khách ngồi xuống bên cạnh Vương Gia Hân và giới thiệu với Tô Niệm Tinh: "Tôi là người đại diện của Gia Hân mời cô tới đây để xem bói, hy vọng cô có thể giữ bí mật giúp chúng tôi. Cô cũng biết đấy, hiện giờ Gia Hân đang rất nổi, nếu để mấy truyền thông kia biết được cô ấy gặp phải phiên phức nhất định sẽ thêm mắm dặm muối, viết bừa một phen."
Hiển nhiên Tô Niệm Tinh rất hiểu nỗi băn khoăn của anh ta, người nổi tiếng nhiều thị phi mà, cho nên cô cũng sảng khoái đồng ý: "Yên tâm, tôi nhất định giữ kín như bưng."
Dưới sự khích lệ của người đại diện, Vương Gia Hân cuối cùng cũng chịu mở miệng nói ra chuyện phiên phức mà mình gặp phải gân đây.
Cha mẹ của cô ta đều đang sống ở quê nhà, cô ta đi theo con đường diễn viên này nên một mình thuê nhà ở bên ngoài sống, lúc diễn viên còn chưa có danh tiếng thu nhập cũng không hề cao, bởi vậy cô ta vẫn luôn thuê nhà dân mà ở, diện tích nơi đó cũng lớn, cách xa đám đông, sẽ không bị cánh săn ảnh chụp được.
Một tuần trước, sau khi hoạt động kết thúc, Vương Gia Hân trở về nơi ở tắm rửa và thay quần áo, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sấm rồi trời đổ mưa, cầu dao bị sập, cô ta bèn châm một ngọn nến lên, chợt nghe thấy chỗ cửa sổ truyền tới tiếng vang, cô ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lúc ra đến chỗ ban công, đang định đóng cửa sổ lại thì bị một gương mặt ở bên ngoài cửa sổ dọa cho hết hồn, suýt chút nữa thì ngã ngửa xuống sàn.
"Thật đó! Mặt của người đó ở ngay trước mặt tôi thế này này, toàn bộ gương mặt của anh ta trắng bệch, cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thế, ánh mắt thật sự rất đáng sợ, tôi có thể khẳng định anh ta nhất định đã đứng ở đó nhìn rất lâu rồi."
Vương Gia Hân chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm ấy là sợ đến mức run lẩy bẩy.
Người đại diện ôm chặt đôi vai đang run lên của cô ta và nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô có thể bói giúp Gia Hân một quẻ được không? Sau đó cô ấy có báo cảnh sát nhưng cảnh sát qua đó kiểm tra lại phát hiện bên ngoài cửa sổ hoàn toàn không có dấu chân. Hôm ấy trời đổ mưa, theo lý mà nói thì rất dễ để lại dấu chân mới đúng, nhưng cảnh sát đã tìm một lượt rồi mà vẫn không tìm thấy."
Tô Niệm Tinh cũng cảm thấy chuyện này rất kinh khủng, đột nhiên có một gương mặt dán lên bên ngoài cửa sổ, thế này có gì khác với với tên cuồng theo dõi đâu chứ?
"Sau đó thì sao?"
Người đại diện vuốt nhẹ lên gáy Vương Gia Hân với vẻ hơi đau lòng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau đó cô ấy phát hiện ra dấu vết đồ đạc bị dịch chuyển ở trong nhà."
Nhắc đến chuyện này là Vương Gia Hân lại sợ hãi, hai hàm răng va vào nhau lập cập: "Cái lược của tôi bị động vào, giường cũng bị động vào, còn cả..." Cô ta cắn môi, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu: "Còn cả quần nhỏ của tôi cũng mất hai cái, thế này cũng quá khủng khiếp rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận