Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 415: Có Phải Cậu Bắt Nạt Cháu Trai Tôi Không

Chương 415: Có Phải Cậu Bắt Nạt Cháu Trai Tôi KhôngChương 415: Có Phải Cậu Bắt Nạt Cháu Trai Tôi Không
Bà chủ nhà lại suy nghĩ lệch lạc, bàn tay to múp míp của bà ta túm lấy cổ áo của chàng trai trẻ: "Nói! Có phải cậu bắt nạt cháu trai tôi không?”
Chàng trai trẻ hơi sững sờ: "Tôi... tôi có biết cháu trai bà là ai đâu, sao tôi có khả năng đánh nó được chứ?"
Bà chủ nhà quan sát anh ta rất lâu với ánh mắt nghi ngờ, sau đó lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh và hỏi cô.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải! Anh ta không hề bắt nạt cháu trai bà."
Bà chủ nhà buông chàng trai trẻ ra: "Vậy vừa rồi cô nói tôi không cần xem bói nữa, lẽ nào không phải vì đã tìm được người bắt nạt cháu trai giúp tôi hay sao?
Tô Niệm Tinh xoa trán, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải loại tình huống thế này: "Bà về nhà dẫn cháu trai bà qua đây trước đây, rồi toàn bộ chân tướng sự việc sẽ rõ hết."
Bà chủ nhà trọ nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đồng ý, bà ta vừa ra khỏi cửa quán đã chạm mặt ngay với con dâu đang dẫn cháu trai mình qua đây nhờ bà ta trông cháu một lúc, cô ta có việc phải ra ngoài một chuyến.
Bà chủ nhà dẫn cháu trai vào trong quán, vừa mới chen được vào trong, chàng trai trẻ kia trông thấy đứa trẻ, hai mắt lập tức sáng ngời: "Chính là emI Cô của em đâu! Cô ấy kêu anh chơi thắng trò chơi này, giờ anh đã chơi xong rồi."
Chàng trai trẻ đưa máy điện tử cho cháu trai của bà chủ nhà.
Lúc cháu trai nhìn thấy chàng trai trẻ, vẻ mặt còn hơi mất tự nhiên nhưng cậu bé cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nghe được câu này, cậu bé gật đầu rồi cất máy điện tử đi.
Lúc này, cuối cùng thì bà chủ nhà cũng đã phản ứng lại được: "Bạn gái mà cậu vừa mới nói là cô của nó á?"
Chàng trai trẻ gật đầu: "Đúng rồi?"
Rốt cuộc thì các hàng xóm cũng phản ứng lại được, hóa ra chàng trai trẻ này chính là con rể tương lai của bà chủ nhà trọ. Hai người này cũng tính là có duyên phận ha.
Bọn họ cảm thấy duyên phận đúng là kỳ diệu nhưng lại không chú ý thấy sắc mặt của bà chủ nhà đã xanh lè xanh lét. Bà ta suýt chút nữa thì tức xỉu ngang xỉu dọc.
Gần đây, con gái bà ta vì học hành mà gần như chỉ đến ba nơi: Trường học, nhà và hiệu sách.
Làm thế nào mà con gái bà ta có khả năng có bạn trai ở bên ngoài được chứ?
Bà ta túm lấy cánh tay của cháu trai: "Nói mau! Có phải trò vượn của cháu làm ra không?”
Các hàng xóm đồng loạt sững sờ, nước đi này có hơi sai nhaI
Không phải nên ngồi xuống uống trà trong bầu không khí ngọt ngào, rồi từ đây chính là người một nhà hay sao?
Sao bà chủ nhà lại giận dữ như thế?
Lẽ nào bà ta không thích cậu con rể này?
Thế này ngược lại cũng có thể hiểu được.
Đứa cháu trai đảo mắt như bi rồi nháy mắt với bà nội, ý là đợi lát nữa rồi nói sau. Thế mà bà chủ nhà cũng hiểu được, nhưng bà ta không thể để cháu trai làm hỏng danh tiếng của con gái được, vậy là bà ta xách lỗ tai của nó lên: "Sao thằng oắt con nhà cháu lại nghịch như vậy hả! Cô cháu vẫn còn là học sinh, vậy mà cháu lại nói cô đã ra ngoài làm việc? Lại còn tìm bạn trai cho cô cháu nữa! Cháu đùa dai cũng phải có giới hạn đi chứ!"
Các hàng xóm đồng loạt sững sờ.
Chàng trai trẻ hơi trừng to mắt: "Trò đùa dai á?"
Cháu trai chột dạ trốn ra đằng sau bà chủ nhà, không dám nhìn thẳng vào chàng trai trẻ, nhưng bất đắc dĩ, bà chủ nhà vẫn hạ quyết tâm bắt nó phải gánh vác hậu quả của trò đùa dai này.
Bà ta kéo đứa cháu trai ra đằng trước, ép nó phải đối diện với chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ nhìn đáng trẻ mập mạp có thể nặn thành hai nắm thịt to trước mặt này mà có hơi khó hiểu: "Cô của em hoàn toàn không biết?"
Đứa cháu trai có hơi sợ nhưng bà nội xưa nay thương nó, chiều nó lại không chịu chống lưng cho nó, nên nó chỉ có thể căng da đầu lên mà gật đầu.
Chàng trai trẻ suýt chút nữa thì tức đến bật cười: "Tại sao vậy? Sao lại có chuyện nực cười như vậy nhỉ?"
Vẻ mặt của Tô Niệm Tinh cũng rất lạ: "Cháu trai anh thường xuyên ở trường học khoe khoang rằng anh chính là cao thủ trò chơi. Gần đây đang lưu hành loại trò chơi điện tử cầm tay [Mario 3] này, có rất nhiều đứa trẻ đều thích chơi. Anh giúp cháu trai mình chơi đến vương quốc sa mạc nên cậu bé mang đến trường học để khoe khoang.
Cháu trai của bà chủ nhà lại không chịu thua, cái lúc ở tiệm sách ấy, cậu nhỏ này đã nhận ra anh nhưng anh lại không nhận ra nó. Thế là nó mới nảy ra suy nghĩ giả mượn lời của cô mình để nhờ anh giúp mình chơi điện tử.
Sau đó lại cầm máy điện tử về để chọc cháu trai anh tức chết. Nhưng chỉ có cuối tuần anh mới đến hiệu sách một lần cho nên mãi mà nó vẫn không liên lạc gì với anh đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận